Sáng hôm sau, Vivian thức dậy trong tiếng chim ríu rít, ra khỏi lều, nhìn bờ cát trắng xóa, biển xanh ngời cùng những hàng dừa rợp bóng. Vivian lắc đầu thở dài, cảnh thiên đường như vầy nhưng lòng cô chỉ mong có thể quay về, càng nhanh càng tốt, cô có những trách nhiệm không thể rũ bỏ, cô còn gia đình, bạn bè, những người luôn mong chờ cô quay về.
Hà Vĩnh đang đạp đất sét, Vivian đi tới chỗ anh đang làm.
- Chào buổi sáng. Có cần em phụ giúp gì không?
- Anh sắp xong rồi, em làm chuyện của mình đi, lát nữa giúp anh mang đồ đi phơi là được.
- Ok
Xong cô đi xuống biển tắm một chút, nhân tiện xem có tìm thấy thứ gì ăn được hay không. Vivian phát hiện ở đây hải sản rất phong phú, có cua, ghẹ, ốc, nghêu và cả rong biển. Đúng là đảo hoang có khác, có rất nhiều loại ốc là đặc sản trong đất liền, có cả hàu, nhưng cô tự nhiên là bỏ qua món này. Với khả năng của mình, Vivian chỉ có thể nhặt một ít ốc và trai. Cua, cá và ghẹ thì khó quá, bỏ qua.
Sau khi mang ốc và nghêu lên bờ, Vivian lại quay lại nhặt một ít rong biển đi phơi.
Sau đó cô đem ốc đi ngâm cho sạch cát thì Hà Vĩnh gọi cô.
Vivian thấy mình chỉ loay hoay một chút, vậy mà trong thời gian đó, Hà Vĩnh đã làm xong hai cái chén, một cái dĩa, một cái tô, một cái nồi nhỏ, một nồi cỡ vừa và một nồi cỡ to, cả một cái chậu đựng nước. Vivian trợn tròn mắt ngạc nhiên. Hà Vĩnh sao có thể toàn năng đến như vậy chứ?
- Phụ anh mang đi phơi.
- Phơi đến khi nào?
- Đến khi màu đất chuyển thành trắng hoàn toàn là được.
- Ok.
Họ mang đồ ra phơi trên các tảng đá.
- Sao anh làm nhiều như vậy?
- Đằng nào cũng đun lửa một lần, làm nhiều thì có đồ dùng mà.
- Hiểu rồi.
- Nãy giờ em làm gì vậy?
- Em đi thu nhặt đồ ăn, được một ít ốc và trai, cả rong biển nữa.
- Giỏi như vậy.
- Người khác nói thì không biết chứ anh nói thì cứ như đang cười em vậy đó.
- Anh nói thật lòng mà. Đói chưa?
- Cũng hơi hơi đói.
- Đợi anh chút.
Hà Vĩnh lại bỏ đi một lúc, mang về con bạch tuộc lớn.
Vivian thực sự cảm thấy sụp đổ. Người không thể so với người, nữ phụ không thể so với nam chính.
Càng so càng thấy nhục thôi...haizz.
Do không có dụng cụ nấu, Vivian bao bạch tuộc trong hai lớp lá, sau đó bao lại trong đất sét, bỏ vào than nướng lên.
Hà Vĩnh lại mang đến một số rau lạ và trái rừng.
Tất nhiên họ được một bữa ngon lành, Vivian vừa ăn vừa nghĩ tới chuyện gì đó, cô bật cười.
- Nghĩ gì mà vui vậy?
- Trước đây em hay xem mấy chương trình sinh tồn ở nơi hoang dã, họ dạy ăn trùn, ăn sâu các loại, vậy mà giờ chúng ta ăn uống cứ giống như đi nghỉ dưỡng. Những chuyên gia sinh tồn chắc cũng phải xấu hổ trước khả năng của anh đó.
- Em xem chương trình nào?
- Thì các kiểu chương trình của Bear Grylls chẳng hạn.
- Em không biết mấy chương trình đó chuyên lừa người sao? Họ ăn sâu lúc quay phim, nhưng lúc vừa tắt máy họ lập tức phun ra để ăn một cái Hamburger, uống nước ngọt không chừng.
- Trước đây em chưa từng tưởng tượng ra anh biết những thứ này (trong truyện cũng không có), chẳng lẽ đây là khả năng tự nhiên?
- Những thứ này làm gì có ai tự nhiên mà biết được.
- Vậy anh học được ở đâu?
- Làm mãi thành quen thôi, không khó như em tưởng đâu, không tin chiều nay anh dạy em cách bắt cá.
Mắt Vivian sáng lên.
- Được đó. À, mà anh nói sẽ nghĩ cách rời khỏi đây, đã nghĩ ra chưa?
- Rồi.
- Như thế nào?
- Tối nay nói cho em nghe.
- Sao không nói bây giờ?
- Nói bây giờ thì tối không có chuyện nói.
- Anh đang đùa sao?
- Đúng vậy.
- Hà Vĩnh!
- Lát nữa đi với anh tới một nơi, tới đó anh sẽ nói kế hoạch với em luôn.
- Bây giờ đi luôn không được sao?
- Em lại đây.
Hà Vĩnh cho Vivian ngồi trong lều, lấy nước sạch rửa chân cho cô, phát hiện có một vài vết thương do bị đá cắt và vài vết bầm. Anh rửa sạch và bôi thuốc cho cô.
Trong điều kiện không có giày dép, bị thương ở chân là điều rất bình thường, mỗi đêm Vivian đều rửa chân bôi thuốc, nhưng hiện giờ cô chẳng biết Hà Vĩnh tự dưng bôi thuốc cho cô lúc này làm gì.
Sau đó anh lấy dao cắt hai bên ống quần tây của mình, sau đó lấy ra hai cái đế dép làm bằng thân dừa không biết anh đã làm từ khi nào, vậy là với vải từ hai mảnh quần tây và hai cái đế dép, cộng với vài sợi dây dù, Hà Vĩnh đã làm cho Vivian một đôi sandal đơn giản.
Vivian một lần nữa muốn quỳ trước khả năng của Hà Vĩnh, người không thể so với người mà. Vivian đến giờ vẫn không hiểu sao Hà Vĩnh lại biết những thứ này, đây rõ ràng là hack game.
- Được rồi, có thể đi rồi.
Hà Vĩnh đưa Vivian leo lên ngọn đồi, xuyên qua con suối chỗ họ lấy nước, cứ vậy mà leo lên, khá xa, không có một con đường nào cả, thế nhưng Hà Vĩnh định hướng rất giỏi, xuyên qua rừng cây, đi lên con đèo dốc ngược, vậy mà anh vẫn luôn tìm đúng đường.
Vivian chợt nghĩ nếu chỉ có một mình cô lạc vào hòn đảo như thế này, cô sẽ phải trãi qua quãng thời gian đó như thế nào đây? Có Hà Vĩnh, đột nhiên mọi thứ trở nên dễ dàng hơn hẳn. Và thật sự, Vivian cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Nói cho cùng ai cũng sợ cô đơn, nhất là ở nơi hoang vắng, cô cũng thấy được mình ỷ lại vào Hà Vĩnh nhiều vì rõ ràng anh giỏi hơn, có lẽ cũng vì anh là nam chủ nữa.
Leo lên đến đỉnh đồi, tầm nhìn vượt ra xa hẳn, nhìn ra tận đại dương bao la ngoài kia, xung quanh đây cũng có một vài hòn đảo khác nữa, như vậy sẽ làm cho việc tìm kiếm hơn trở nên khó khăn hơn.
Trên đỉnh đồi, có một nhóm cây khoảng vài chục cây mộc cạnh nhau ngay chỗ trũng ở giữa đỉnh. Nhóm cây này biệt lập với mọi thứ xung quanh nó. Hà Vĩnh chỉ vào nhóm cây đó và nói.
"-Trên máy bay của anh, có hệ thống cấp cứu, khi nó gặp nguy hiểm, nó sẽ gửi tính hiệu đến trung tâm ứng cứu và gửi cả định vị."
"Do vị trí của chúng ta không xác định nhưng vẫn cách Bắc Thành sáu bảy giờ bay, có nghĩa là không thể triển khai tìm kiếm ở Bắc Thành hay ở Mỹ."
"Nhóm tìm kiếm sẽ phải thuê một đội bay tìm kiếm ở một đất nước khác, thời gian để triển khai tìm kiếm, thuê nhân sự vân vân khoảng 3 ngày, sau đó là thời gian tìm chỗ máy bay gặp nạn, rồi mở rộng khu vực tìm kiếm, dần dần sẽ đến chỗ chúng ta, anh đoán, trong khoảng 7 đến 10 ngày nữa, không chừng sẽ có trực thăng bay qua khu vực này."
- Vậy chúng ta cần làm gì.
- Đám cây này tách biệt với xung quanh, đốt nó sẽ không gây cháy rừng. Chúng ta cần mang thêm củi và chặt là khô để xung quanh, sau đó ở lại đây đợi, khi nào thấy trực thăng đến tìm thì đốt lửa, để họ phát hiện chúng ta.
- Vậy bước tiếp theo là gì?
- Mỗi ngày chúng ta sẽ mang lên đây một ít củi, nước và đồ ăn dự trữ, dựng thêm một cái trại ở đây, trong 2,3 ngày tới là thời gian để mang củi và thức ăn lên đây dự trữ, sau đó sẽ ở lại đợi.
- Nếu như, lỡ như không có chiếc máy bay nào tới đây thì sao? Ý em là lỡ như họ tìm ở nơi khác thì sao?
- Thì chúng ta sẽ sống ở đây như hai đứa bé trong The Blue Lagoon. (*)
Vivian đấm Hà Vĩnh một cái.
- Đùa thôi, tình cảnh của chúng ta hiện tại, ngoài chờ đợi và làm hết sức trong khả năng của mình thì còn có thể làm gì được nữa đâu, em cũng nên tin tưởng vào người nhà và bạn bè của em chứ.
- Hà thị, nếu biết tin anh mất tích sẽ như thế nào đây.
- Cố Minh sẽ biết làm như thế nào.
- Tin tưởng anh ta như vậy?
- Anh dùng người sẽ không bao giờ nghi ngờ.
- Em có một người bạn, anh ta bị chính anh em thuộc hạ của mình bán đứng mà suýt nữa mất mạng đó.
- Vì bạn em không biết nhìn người.
Vivian phụng má đầy vẻ bất mãn.
- Anh nghĩ ai sẽ đi tìm anh?
- Gia Hưng, Giai Thành và Thời Nhân.
- Không có An Hân của anh sao?
- Cố Minh sẽ không cho cô ấy biết.
- Vì sao?
- Tin tức chúng ta mất tích phải được giấu đi, do đó việc tìm kiếm chỉ có thể làm trong âm thầm, nếu không cổ phiếu của hai công ty đều rớt giá thảm. Gần chiều rồi, đi xuống thôi, nếu không thì không kịp mất.
Trên đường đi, Hà Vĩnh ghé thăm mấy cái bẫy thú anh đặt xung quanh, thế nhưng hôm nay không bẫy được gì.
Chú thích của tác giả: The Blue Lagoon (Eo biển xanh) là phim của Mỹ kể về một đôi anh em bị lưu lạc ở hoang đảo, họ cùng nhau lớn lên, yêu nhau rồi sinh con, cuối cùng là cùng nhau tìm các trở về đất liền.
Ý của Hà Vĩnh là nếu đội cứu hộ không tìm được họ thì hai người sẽ cùng ở lại trên đảo, lấy nhau, sinh con.