Mặc cho không khí buồn bã bên phía Vivian và Hà Vĩnh, bên trong phòng của Trần Gia Hưng và Sophia, chính là một tình cảnh hoàn toàn khác.
Cửa phòng của Trần Gia Hưng vừa đóng lại, Sophia đã gấp không chờ nỗi, không hề khách khí tự cởi đồ của mình, đè Trần Gia Hưng lên giường, cởi đồ của anh, sau đó nằm đè lên người anh cọ tới cọ lui, ôm chặt như con bạch tuộc ôm cây vậy.
Trần Gia Hưng nằm đó chịu đủ dày vò, ban đầu anh cũng có chút đắn đo, nhưng giờ tên đã lên dây, chỉ có thể lao về phía trước.
Nhưng mà Sophia cứ ôm anh cọ quậy mãi, không có bước tiếp theo.
Sophia rất khó chịu, cô cực kỳ không thoải mái, người cô nóng như lửa, người bên cạnh lại mát lạnh như vải lanh thượng hạng vậy, chỉ có điều ôm như vậy chưa đủ, cô muốn thêm nữa.
Nhưng làm sao giờ, cái này thì cô hoàn toàn không biết, cô liếʍ liếʍ cổ người đó, không thoải mái, cô cắn cắn vai người đó, cũng không thoải mái, rốt cuộc Sophia ngồi trên người của người đó khóc ầm lên, cô khó chịu mà, rất khó chịu.
Trần Gia Hưng cảm thấy sức chịu đựng của anh đã đến đỉnh điểm, nếu cứ như để tình hình này tiếp diễn thì sáng mai căn phòng này sẽ có một con ngốc và một thằng liệt dương.
Trần Gia Hưng xoay người đè Sophia xuống dưới.
- Em nghịch đủ rồi, giờ tới anh.
Anh cúi xuống, hôn cô, đưa lưỡi vào trêu đùa, dụ dỗ chiếc lưỡi non nớt của Sophia. Hai tay Trần Gia Hưng vuốt ve quanh thân thể cô, da thịt Sophia hiện tại rất nóng, sự vuốt ve của anh đã xoa dịu cô phần nào.
Tay của Trần Gia Hưng di chuyển xuống phía dưới, đi vào khu cấm địa của cô, thật chật, anh vừa vuốt ve bên dưới, vừa hôn môi Sophia.
Lúc tay Trần Gia Hưng đi vào bên trong cô, Sophia mới cảm nhận được vì sao cô luôn khó chịu nhưng ôm mãi cũng không giảm đi được, thì ra là vì gãi không đúng chỗ, cô kẹp chặt tay Trần Gia Hưng, theo bản năng, nói cho anh biết cô muốn nhiều hơn.
Bàn tay ma thuật với kỹ thuật thượng thừa và sự am hiểu cơ thể phái nữ của anh đã khiến Sophia lên đỉnh lần đầu tiên trong đời, cô cong người, kêu lên sung sướиɠ, cơ thể rung lên, cô bé co rút lại mυ"ŧ chặt ngón tay của Trần Gia Hưng, ái dịch trào ra theo kẻ tay của anh.
- Em chật như vậy, lát nữa anh phải làm sao đi vào đây?
Sophia tuy vừa cao trào, nhưng thuốc này quá mãng liệt, ngón tay của Trần Gia Hưng thật sự là không đủ, cô muốn thêm, cô chủ động ôm cổ anh, chủ động hôn anh, chủ động cầu hoan, cô muốn càng nhiều hơn nữa.
Trần Gia Hưng cũng đáp lại cô.
- Em chưa sẵn sàng, để anh giúp em chút nữa.
Rồi anh hôn cô, một đường đi xuống, hôn cổ, hôn ngực, liếʍ láp bộ ngực sữa non mềm của cô
Sophia rêи ɾỉ thõa mãn.
Nụ hôn của Trần Gia Hưng vẫn một đường đi xuống, đến giữa hai chân cô, anh dừng lại, ngắm nhìn cô bé của Sophia, thật trơn bóng, xinh xắn như đóa hoa lan đang hé nở, đóa hoa màu hồng đẹp đẽ đang chờ anh khám phá.
Trần Gia Hưng không có gấp gáp, anh vẫn kiên trì đi từng bước một, khi thấy Sophia đã thả lỏng, anh mới rướn người lên, đẩy sâu phân thân vào trong vượt qua tấm màng của cô.
Sophia cũng cảm thấy đau, nhưng không quá đau như cô tưởng tượng. Cô không biết rằng vì để cô bớt cảm giác đau, Trần Gia Hưng đã nhẫn nại tới mức nào.
Sau khi cô thích ứng với anh, Trần Gia Hưng bắt đầu vận động, anh vừa hôn cô, vừa chuyển động nhịp nhàng.
Sau một chút khó chịu ban đầu, thì dưới sự tác dụng của thuốc, của sự lão luyện của Trần Gia Hưng, Sophia lại cao trào, không biết bao nhiêu lần dưới thân của anh.
Đêm như nồng nàn, vô tận.
Sophia sau đó rơi vào giấc ngủ vì quá kiệt sức, thuốc có lẽ cũng đã được giải hết.
Trần Gia Hưng lấy nước ấm lau người cho Sophia, mặc lại đồ cho cô.
Bản thân anh cũng rất là mệt.
Anh tự hỏi ngày mai khi thức dậy, cô sẽ đối diện với anh, với chuyện này như thế nào đây.
Nhưng mà, anh sẽ không hối hận, nếu cô cần anh chịu trách nhiệm, anh sẽ làm, nếu cô muốn đánh, muốn chửi, anh cũng sẽ ở đó để cô đánh chửi.
Còn cả Vivian nữa.
Nỗi lòng của anh, kể từ đêm nay, đã không còn gì nữa rồi, kể từ ngày mai, dù quan hệ sau này của họ là gì, anh cũng không có tư cách nói tiếng yêu cô nữa.
Coi như chính thức đặt dấu chấm câu cho mối tình đơn phương này ở đây.
Vậy cũng tốt.
Dù sao, anh cũng rất hy vọng Vivian sẽ có cuộc sống hạnh phúc và tự do như cô hằng mong muốn.