Diệp Ninh xoa cái đầu đau nhức của mình, khó khăn mở mắt ra. Cô nghe thấy tiếng xe lửa xình xịch, cùng lúc đó cô còn nghe thấy giọng nói chuyện của một người đàn ông. Không đúng, có rất nhiều giọng đàn ông và phụ nữ, rất ồn, ồn ào đến mức khiến cô đau đầu.
"Tiểu Ninh, em tỉnh rồi à? Khó chịu không? Muốn uống nước chứ?"
Bên tai cô truyền đến giọng nói rất dịu dàng của một người đàn ông. Cô mờ mịt quay đầu nhìn gã ta một cái: "Chưa tỉnh."
Đúng, đây chắc chắn là giấc mơ. Rõ ràng là cô đang tăng ca ở công ty, sao có thể ở trên xe lửa được? Còn là loại xe lửa sơn màu xanh, nhiều năm rồi cô chưa ngồi qua. Chắc chắn là do gần đây áp lực công việc quá lớn nên cô mới có thể nằm mơ rằng mình đang ngồi ở trên loại xe lửa này.
Tôn Diệu Quân nhìn cô lại ngủ tiếp, trong mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
"Tiểu Ninh? Tiểu Ninh?" Gã ta xác định cô thật sự ngủ tiếp rồi thì nhẹ nhàng rướn người, muốn lấy bọc nhỏ mà cô nhét ở trong ngực.
Trong lúc mơ màng ngủ, Diệp Ninh cảm giác có thứ gì đó sắp đến gần mình. Cô không thoải mái mà nhíu mày, vươn tay tát một phát: "Khó chịu quá, đừng gây ồn ào đến tôi."
Gã ta ôm mặt, vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn cô. Gã ta xác nhận là cô không có phát hiện, cũng không phải cố ý thì hầm hừ cầm chén trà đứng dậy rời đi.
Giấc ngủ này thật sự bất ổn, cô cảm giác như ngàn vạn con ruồi bọ đang vo ve bên tai. Cô bị ánh sáng chói chang từ mặt trời đánh thức, cô cau mày mở mắt ra, nhìn xuyên qua ánh mặt trời bên ngoài, mờ mịt chớp chớp mắt. Cô còn đang ở trong mơ à?
Cô nghiêng đầu nhìn thùng xe chen chúc ở phía trước rồi nhéo mạnh đùi của cô một cái, cảm giác đau đớn truyền đến trong nháy mắt khiến suýt chút nữa cô kêu thành tiếng.
Không phải mơ sao?
Không đúng, rõ ràng cô đang tăng ca ở công ty mà, sao có thể ở trên xe lửa được chứ?
Đây là trò đùa của các đồng nghiệp dành cho cô à?
Không đâu. Họ kiếm đâu ra loại xe lửa từ thập niên 80 này, còn có những diễn viên quần chúng mặc đồ chứa đầy hơi thở niên đại thế này. Trò đùa tốn kém như vậy, ngay cả ông chủ của họ cũng không chơi nổi.
"Tiểu Ninh, cuối cùng em cũng tỉnh rồi. Em vừa mới lên xe lửa không bao lâu thì sốt. Anh lại không tìm được bác sĩ, khiến anh lo lắng muốn chết. Em tỉnh là tốt rồi. Em có khát không? Anh lấy nước cho em uống." Một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên.
Diệp Ninh nhìn về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy một gương mặt quan tâm. Nhìn thấy gương mặt này, đầu cô "đùng" một tiếng, cô lập tức hôn mê bất tỉnh.
"Tiểu Ninh..." Gã ta kêu lên một tiếng xé lòng, thùng xe ồn ào đột ngột yên tĩnh. Thấy có người ngất đi, những người có lòng tốt đến đây giúp đỡ, còn có người tìm trưởng đoàn tàu, gã ta muốn cản cũng không cản được.
Dưới sự giúp đỡ của mọi người, cô có được một cái giường ngủ, còn có một bác sĩ đến đây trợ giúp.
"Sốt cao 39.8 độ, nhìn trông như sốt lâu lắm rồi. Cậu cũng thật là, phải tìm người đến hỗ trợ từ lâu rồi chứ. Sốt cao lâu quá cũng sẽ khiến người ta mất mạng đó." Bác sĩ giúp cô giảm nhiệt độ cơ thể, nhìn gã ta với ánh mắt trách cứ.
Tôn Diệu Quân nghẹn đỏ mặt: "Tiểu Ninh sợ làm phiền mọi người nên không cho tôi tìm người khác đến trợ giúp." Trong lòng gã ta vô cùng hối hận, vừa nãy gã ta không nên kêu lớn tiếng như vậy, bây giờ mất mặt muốn chết.