Trên đường về, cô do dự một lúc, dứt khoát gọi điện cho ông chủ bán máy phát điện, bảo đối phương mình muốn mua thêm một bộ nữa.
Sau khiác máy, cô vẫn còn đau lòng vì 12000 đồng vừa mất, chỉ là không thể không mua, muốn cây cối mau lớn thì buổi tối cô phải bật đèn, nấu cơm cũng phải dùng điện, cộng thêm xe, ba máy phát điện chưa chắc đã đủ, chỉ là tiền trong tay không cho phép cô mua thêm một máy nữa, cô còn không ít thứ chưa mua, phải để dành chút tiền.
Điểm tốt là không cần cân nhắc tới vấn đề mua xăng nữa, thứ đó để trong nhà không an toàn, để ngoài thì dễ bị người khác lấy trộm, điện vẫn an toàn hơn.
Cô trở về cửa hàng, xếp thịt hun khói và thịt khô cho gọn, người bán dùng túi hút chân không, thời hạn bảo quản đều là một năm trở lên, thời hạn bảo quản của đồ hộp còn lâu hơn, không lo hỏng.
Máy phát điện được giao đến lúc 8 giờ, công suất cô yêu cầu quá lớn, trong cửa hàng chỉ có một máy, hai máy còn lại được chuyển từ cửa hàng khác đến.
"Cô vừa đặt xong thì có hai khách hàng đến cửa hàng hỏi, trả thêm tiền cũng muốn mua, tôi không bán." Đối với loại hàng hóa lớn như vậy, ông chủ đều đích thân giao theo xe, thấy Thẩm Tinh Lê trả tiền hào phóng, trong lòng ông ta vô cùng đắc ý.
Ông ta đã buôn bán mười mấy năm, chỉ cần nhìn là biết ngay khách hàng như thế nào, về hai người buổi chiều đến cửa hàng, đừng nhìn thấy người ta trả giá cao, lúc đưa tiền chưa chắc đã như vậy, ông ta thà bán ít tiền hơn, tiền cầm được trong tay mới là thật.
"Hai người?" Thẩm Tinh Lê đưa cho đối phương xem biên lai thanh toán, hỏi: "Cô gái trẻ à?"
"Đúng vậy, bằng tuổi cô, cô quen à?"
"Gặp vài lần."
"Đối thủ cạnh tranh chứ gì, theo dõi cô đi mua." Nhìn tên cửa hàng, ông chủ đoán hai người đó muốn học lỏm: "Bên này có hai khu dân cư, thêm một tiệm hoa nữa thì e rằng sẽ không tốt."
Sau khi tiễn ông chủ đang bắt đầu tưởng tượng ra một cuộc chiến thương mại đi, Thẩm Tinh Lê xách tấm pin năng lượng mặt trời và ắc quy vào nhà, cô mua thứ này với giá cao nhưng ưu điểm cũng rõ ràng, có thể tháo lắp theo nhu cầu, trọng lượng tổng thể lớn, chia ra chuyển thì chỉ cần đi nhiều chuyến hơn.
"Tinh Lê, lại mua gì thế? Hai ngày nay thấy em mua không ít đồ." Bên cạnh cửa hàng của cô là một tiệm ăn sáng, chủ tiệm là một cặp vợ chồng, vợ tên Lưu Khả Vi, chồng tên Tống Cường, buổi chiều, bọn họ đến để chuẩn bị nguyên liệu cho sáng mai, thấy Thẩm Tinh Lê chuyển đồ vất vả, hai người liền lau sạch tay đi sang giúp cô.