"Tinh Lê! Đợi tôi với." Vu Văn Tĩnh đã nhìn thấy cô, chạy chậm lại gần, mở lời: "Tinh Lê, thuốc cậu mua có thể chia cho chúng tôi một nửa không?"
"Thuốc gì?" Vẻ mặt Thẩm Tinh Lê nghi ngờ, đồng thời nhíu mày: "Vu Văn Tĩnh, cậu đã có thời gian đi loanh quanh bên ngoài thì trước tiên hãy trả tiền cho tôi đi." Cô cố ý chuyển chủ đề, hai người vừa mới đến, mà bên này cách máy bán thuốc tự động một khúc cua, đối phương lại một mực khẳng định cô đã mua thuốc, không có mèo mỡ trong đó thì ai tin.
"Tinh Lê, cô mua nhiều thuốc như vậy, chia cho chúng tôi một nửa cũng không quá đáng chứ?" Tốc độ của Hà Tiểu Viên chậm hơn Vu Văn Tĩnh, hai người nói vài câu, cô ta mới đuổi tới kịp, mở lời cũng giống Vu Văn Tĩnh.
"Hai người bị bệnh à? Bị bệnh thì đi bệnh viện, tôi không phải bác sĩ, không có thuốc cho hai người." Thẩm Tinh Lê cắm chìa khóa, vô cùng hối hận vì đã không ra ngoài sớm hơn vài phút, dù chỉ một phút thì bây giờ cô đã có thể rời đi.
"Trong ba lô của cô không phải thuốc thì là gì?" Hà Tiểu Viên nhìn chằm chằm vào ba lô của cô, đưa tay kéo cánh tay cô: "Tôi chỉ cần một nửa, cô tốt, tôi tốt, mọi người đều tốt, nếu không thì..."
"Tinh Lê, cậu chia cho chúng tôi một chút đi." Vu Văn Tĩnh cầu xin: "Chúng tôi không ở nhà của cậu nữa, cậu cho chúng tôi thuốc đi."
Thẩm Tinh Lê buồn cười trước sự vô liêm sỉ của hai người, cô nói thẳng: "Vu Văn Tĩnh, cậu ngốc thật hay giả ngốc thế? Không nói đến chuyện cậu nợ tiền tôi không trả, chỉ nói đến người gọi là bạn thân của cậu kia, hai người đã mấy năm không gặp rồi? Liệu đây có phải bạn thân của cậu hay không còn chưa chắc. Cô ta nói gì cậu cũng tin, cậu không có não à? Người lớn như vậy mà không có người khác thì không sống được à?"
"Tôi..." Vu Văn Tĩnh chưa bao giờ nghĩ đến những vấn đề này nên ngẩn người.
"Cô nói bậy bạ gì vậy!" Bị cô nói trúng tim đen, thấy biểu cảm của Vu Văn Tĩnh không ổn, Hà Tiểu Viên lập tức la lên: "Tĩnh Tĩnh, đừng nghe cô ta nói, người ích kỷ chính là như vậy, không chừa đường sống cho người khác." Cô ta càng nói càng tự tin, ngang nhiên coi Thẩm Tinh Lê là đại diện cho phe phản diện.
"Người bình thường sẽ không kéo bạn thân ra đường xin đồ của người khác, cũng sẽ không xúi giục người không có khả năng kinh tế đi lang thang ở đây như một kẻ vô gia cư, hai người thực sự là bạn thân à? Không phải là kẻ thù đấy chứ." Thẩm Tinh Lê nói xong liền liếc nhìn Hà Tiểu Viên: "Tôi có ích kỷ hay không cũng không cần cô lo, ít nhất những gì tôi ăn, tôi dùng đều là của chính mình, không giống như một số người... Ăn bám không được thì muốn cướp trắng, cướp tiền thì cướp tiền, lấy cớ lấy thuốc làm gì."