Trước đây, cô cũng thấy phiền, chỉ là bây giờ cô bỗng nhiên có suy nghĩ khác.
Dù có tích trữ nhiều thuốc đến đâu thì cũng có ngày dùng hết, huống chi cô cũng không dám tiêu tiền quá tay, chỉ mua được hai túi lớn. Mặc dù thuốc bắc phiền phức nhưng chỉ cần có dị năng và hạt giống thì có thể cung cấp liên tục.
Nghĩ đến đây, Thẩm Tinh Lê không về nhà nữa, trước tiên cô đi vào hiệu thuốc bắc, vừa vào cửa, cô liền thấy hai cô gái ngoài 20 tuổi đang chơi điện thoại.
Nghe thấy tiếng động, cô gái ở ngoài lập tức bước tới: "Xin chào, cô muốn mua gì?"
"Có hạt giống thuốc bắc không?" Thẩm Tinh Lê hỏi, lấy thuốc chắc chắn sẽ không để lâu được, hơn nữa cũng không dùng đến ngay, hạt giống là lựa chọn tốt nhất, không cần dùng thì để trong góc, không chiếm chỗ, lúc cần thì lấy ra.
Người có dị năng có thể dẫn dắt thực vật hấp thụ chất dinh dưỡng trong đất, rút ngắn đáng kể thời gian sinh trưởng.
"Có, chỉ là không có nhiều loại lắm..."
Vì thời tiết không tốt, dạo gần đây việc làm ăn ở đây có thể hình dung bằng dùng hai chữ ảm đạm, vất vả lắm mới có một khách hàng, dù cô chỉ mua hạt giống, hai người cũng không tỏ ra mất kiên nhẫn, chỉ là các loại hạt giống trong cửa hàng ít đến đáng thương.
Gần đây có khá nhiều người già đã nghỉ hưu, thích trồng hoa cỏ dưới nhà hoặc trên ban công, chủ hiệu thuốc cũng nhìn ra được điểm này nên đã nhập một số hạt giống để bán, tất cả đều là những loại thuốc thường dùng, bồ công anh, bạc hà, hoa cúc...
"Không sao." Thẩm Tinh Lê không kén chọn, cô để hai người gói hạt giống, ghi chú cẩn thận, rồi sảng khoái trả tiền.
Thẩm Tinh Lê quay người rời khỏi hiệu thuốc, vừa ra cửa, cô đã thấy hai người đang đi về phía này, trong đó có một người quen, chính là Vu Văn Tĩnh vừa rời khỏi nhà cô vào buổi sáng.
Lúc này, không phải Vu Văn Tĩnh đã đi rồi à? Không đúng, Thẩm Tinh Lê bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, hôm nay Hà Tiểu Viên sẽ đến, trong mơ, sau khi Vu Văn Tĩnh đón Hà Tiểu Viên về còn tiện thể sắp xếp phòng cho đối phương, sau khi Vu Văn Tĩnh tan làm thì ba người cùng nhau ăn cơm, bây giờ không có cô giúp đỡ, những chuyện này đều đổ lên đầu Vu Văn Tĩnh.
Cô liếc nhìn người bên cạnh Vu Văn Tĩnh, giống hệt Hà Tiểu Viên ở trong giấc mơ của cô, nói ra cũng lạ, trong mơ rõ ràng là chữ viết nhưng một số chuyện lại chân thực như thể đã từng xảy ra một lần. Theo cách nói của hệ thống, những chuyện này đều không xảy ra, đáng lẽ cô sẽ không có cảm giác này mới đúng.