Xuyên Thư: Cố Chấp Lão Đại Sủng Ái Nữ Phụ

Chương 24: Đầu Gỗ

Trước Sau

break

Càng ngày càng có nhiều người tụ tập ở cửa hội trường, vì cuộc thi giữa hai người đã khiến không ít người cầm điện thoại ghi hình lại từ đầu.
Thêm vào đó, Nam Tinh trông rất đẹp, lạnh lùng và khó tiếp cận.
Mọi người vừa kinh ngạc vừa thì thầm nói chuyện với nhau:
"Người tóc xoăn đó là ai vậy? Sao chưa thấy bao giờ? Thật xinh đẹp, thật là lợi hại."
"Trời ơi, thật sự là tái hiện y như thật luôn. Cô gái tóc dài thẳng kia đến đoạn sau chơi đàn như một đống phân, còn người kia thì chơi giống y chang, thật là quá đỉnh."
"Đây là thiên tài, này con mẹ nó nhất định là thiên tài. Đây là vị đại sư nào đến chỉ dẫn vậy?"
"Ha ha ha, Cậu là đồ ngốc sao? Không thấy cô ấy mặc đồng phục của trường chúng ta à? Đây là một học sinh mà."
"Trình độ chơi piano này, thật sự là quá giỏi."
Tiếng bàn luận ở cửa lờ mờ truyền vào tai của Giả Tĩnh Vũ.
Mặt của Giả Tĩnh Vũ đỏ bừng, hai tay nắm chặt.
Đời này của cô ta, có lẽ sẽ không bao giờ trải qua chuyện nào nhục nhã hơn thế này.
Vậy mà mọi người lại đang khen ngợi cái đứa từ trại trẻ mồ côi mà không ai muốn?!
Cô ta chưa bao giờ có ý định ganh đua mãnh liệt như vậy.
Giả Tĩnh Vũ nắm chặt tay.
"Làm lại!"
Giọng nói trở nên sắc bén hơn nhiều.
Nam Tinh từng tiếng từng tiếng gõ vào phím đàn, cô ngước mắt nhìn người đối diện, giọng nhàn nhạt “Đã xem phim 《Người chơi dương cầm trên biển》chưa?”
Giả Tĩnh Vũ ngẩn ra.
“Cái, cái gì?”
Tốc độ ngón tay của Nam Tinh bỗng nhiên tăng nhanh.
Bản nhạc dương cầm trôi chảy nhanh chóng tuôn ra từ đầu ngón tay cô.
Tốc độ cực nhanh, hơn nữa tốc độ chơi đàn vẫn không ngừng tăng nhanh.
Hoa cả mắt, hoàn toàn không thể tin rằng điều này được tạo ra bởi một đôi tay.
Trong khán phòng im phăng phắc.
Tiếng nhạc hùng tráng vang lên trong lòng mọi người, chỉ cảm thấy chấn động.
Cho đến khi “bùm” một tiếng.
Bản nhạc piano đột ngột ngừng lại.
Hai tay của Nam Tinh rời khỏi phím đàn, một tay chống lên ghế đàn, tư thế mang theo một chút lười biếng.
Có người nghe xong rất kích động.
"Sao, sao lại ngừng rồi?"
"Phần sau đâu?"
"《Người chơi dương cầm trên biển》là gì vậy?"
"Một bộ phim, nhân vật chính là một nghệ sĩ piano rất giỏi, nhân vật đó chơi xong đoạn nhạc đó, bởi vì tốc độ chơi quá nhanh khiến dây đàn nóng đến mức mà chỉ cần đặt một điếu thuốc lên dây đàn thì dây đàn cháy luôn. Vừa rồi cô ấy đang chơi đoạn nhạc đó."
"Trời ạ! Đừng nói với tôi là cô ấy nhớ được đoạn nhạc đó nha."
"Phải xem bao nhiêu lần mới nhớ được một đoạn nhạc trong phim như thế?"
Nam Tinh thò tay vào túi, lấy ra một chiếc kẹo mút và cho vào miệng.
Giả Tĩnh Vũ ngồi đối diện, con ngươi co lại, không dám động đậy.
Nam Tinh liếc nhìn Giả Tĩnh Vũ:
“Còn muốn đấu nữa không?”
Mắt Giả Tĩnh Vũ đỏ ngầu.
Nam Tinh nghiêng đầu, sợi tóc xoăn nhẹ rủ xuống.
“Nếu không định đấu nữa, thì sau này gặp tôi nhớ đi đường vòng.”
Lời vừa dứt, Giả Tĩnh Vũ đột nhiên khóc òa lên.
Nam Tinh sững lại.
Động tác cắn kẹo mút cũng dừng lại.
Sao lại khóc rồi?
Nam Tinh định nói gì đó nhưng lại ngưng lại.
Thôi được, thấy đối phương là con gái nên nhường vậy.
Cô tính toán định cho cô ta thêm một cơ hội nữa, dừng một chút rồi nói:
“Cho cô thêm một cơ hội nữa. Nếu có thể chơi một bài khó hơn bài tôi vừa chơi, có lẽ sẽ làm khó được tôi.”
Nói xong, Giả Tĩnh Vũ mặt đỏ bừng, khóc càng dữ dội hơn.
Có lẽ cảm thấy quá mất mặt, cô ta cầm bản nhạc đính kèm trên đàn piano lên, rồi quay đầu chạy đi.
Trong hội trường, tiếng vỗ tay ngay lập tức vang lên.
Rất nhanh, video này được đăng lên Weibo.
Ban đầu, video xuất hiện trên diễn đàn Tieba của trường Trung học số 1 Tế Thành, nhanh chóng chiếm vị trí cao nhất.
Tiêu đề là “Thiên tài piano của trường Trung học số 1 Tế Thành”
Tiếp theo đó là video Nam Tinh và Giả Tĩnh Vũ chơi đàn. Dưới đó là những bình luận toàn “666”.
“Trời ơi, trời ơi, cô gái này là ai vậy? Quá đỉnh!”
“Này con mẹ nó quá trâu bò rồi! Đàn piano không bị cháy chứ?”
“Aaa! Tôi đã xem bộ phim《Người chơi dương cầm trên biển》rồi! Đó là một tác phẩm kinh điển! Cô gái này thực sự đã chơi nó trực tiếp sao? Thật sự là quá đỉnh.”
“Chẳng lẽ chỉ có mình tôi chú ý đến ngoại hình của cô gái này sao?”
“Cô ấy lớn lên trông thật xinh đẹp.”
“Haha, các cậu có thấy đoạn cuối không? Cô gái đối diện đã bị tức giận đến phát khóc, mà chị gái nhỏ xinh đẹp này còn cố gắng an ủi.”
“Cậu chắc chắn đó là an ủi? Đây là đem người ta ấn đầu đánh thì có!”
“A, tôi biết cô gái kia, là Giả Tĩnh Vũ lớp một. Là hoa khôi của khối, nghe nói cô ấy đã từng đạt giải thưởng lớn về piano.”
“Hoa khôi này bị người ta đánh bại hoàn toàn, thật sự như người lớn đánh trẻ con vậy, quá thảm.”
"Hơn nữa chị gái này trông cũng xinh đẹp hơn nhiều so với hoa khôi khối này, phải không? Thật ngầu quá."
"Đúng đúng, rõ ràng là một cô bé dễ thương với nơ bướm và váy ngắn, tại sao lại nghĩ cô ấy ngầu như vậy?"
Có lẽ là vì đoạn video quá ấn tượng, Nam Tinh lại quá nổi bật.
Chẳng bao lâu sau trực tiếp lên top tìm kiếm trên Weibo.
Tiêu đề rất hài hước [Piano nhanh chạy]
Một loạt cư dân mạng đều đang gọi piano dưới tay Nam Tinh nhanh chóng chạy đi.
Nếu chạy chậm thêm chút nữa thì sẽ bị thiêu cháy mất.
Rất nhanh, lượt xem đã lên đến trăm vạn.
Tất nhiên, tất cả những điều này Nam Tinh không biết.
Cô cắn một miếng kẹo mút trong miệng, đang định rời khỏi hội trường.
Một ông chú lôi thôi, mặc áo sơ mi đi tới.
Ông chú hơn ba mươi tuổi, có chút râu ria.
Dựa vào bậc thang của hội trường, nhìn từ trên xuống dưới Nam Tinh.
"Cô bé, thật là lợi hại."
Nam Tinh nhai kẹo mút trong miệng kêu răng rắc.
Ông chú lại nói:
"Rất có năng khiếu, nếu trong bản nhạc piano có thể thêm một chút cảm xúc thì sẽ hay hơn. Cháu thử xem?"
Ông chú cố gắng chỉ dạy một hai điều.
Nam Tinh không có bất kỳ động tác nào.
Ông chú nghênh ngang bước lên sân khấu, rồi bắt đầu nói.
"Bản nhạc Ánh trăng có thể đánh chậm lại một chút, một số chỗ cần nhẹ hơn một chút thì mới có thể làm nổi bật được ý cảnh của bản nhạc này."
Ông chú không để ý đến sự không hợp tác của Nam Tinh, nhất quyết muốn dạy một chút.
Nam Tinh liếc mắt nhìn, rồi đưa tay đánh lại một lần nữa.
Ông chú nghe xong, nhíu mày, như phát hiện ra điều gì đó không thể tin được.
"Cháu đánh lại một lần nữa cho chú nghe."
Nam Tinh lại đánh một lần nữa.
Chỉ thấy biểu cảm của ông chú mang theo chút tức giận, cuối cùng trực tiếp giận quá hóa cười.
"Cháu làm thế nào mà có thể đánh lại bản nhạc piano mà không sai một giây nào như thế? Đây là đánh đàn sao? Đây là copy paste thì có!"
Nam Tinh liếc mắt nhìn ông chú.
"Tôi biết."
Ông chú có chút thất vọng.
“Cháu biết mà cháu vẫn còn chơi như vậy sao? Cuối cùng thì piano vẫn là để biểu đạt cảm xúc của người chơi, còn cảm xúc của cháu đâu? Lạnh như băng, cháu đây là chơi bản nhạc Ánh Trăng sao? Lạnh như băng, không nghe ra chút cảm xúc nào cả!”
Nam Tinh lại liếc nhìn ông chú một cái.
“Tôi biết.”
“Cháu biết rồi sao không thay đổi chứ?”
Nam Tinh dừng lại một lúc, rồi lại chơi lại bản nhạc Ánh Trăng.
Vẫn giống y hệt như lần trước, không sai một giây nào.
Ông chú tức giận đến mức phải đỡ trán.
“Đầu gỗ, Beethoven chắc bị cháu làm cho tức đến mức đội mồ đứng dậy mất.”
Thiên phú tuyệt vời như vậy, sao chơi đàn lại không có chút cảm xúc nào, cứ như là một con robot đang chơi vậy, rốt cuộc là cô ấy làm thế nào để làm được điều đó?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc