Xuyên Thư: Cố Chấp Lão Đại Sủng Ái Nữ Phụ

Chương 21: Về sau không có việc gì thì đừng tìm tôi

Trước Sau

break

Nam sinh chơi bóng rổ nửa tin nửa ngờ:
“Người này lợi hại đến vậy sao?”
“Còn không thì cậu nghĩ xem, hắn dựa vào cái gì mà có thể khiến người của bộ đội ra mặt bảo vệ?”
Giọng nói vừa dứt, nam sinh chơi bóng rổ liền im lặng.
Rất nhanh, ba người họ lên lầu, không còn nghe thấy bất kỳ cuộc nói chuyện nào nữa.
Ba người vừa đi, ánh mắt của Giả Tĩnh Vũ vẫn chưa thể thu hồi lại.
Lúc này, có một nữ sinh nhiệt tình đi ngang qua, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Giả Tĩnh Vũ.
“Tĩnh Vũ, thật sự là chúc mừng cậu nhé.”
Tiếp đó, một bạn nữ khác lên tiếng:
“Giá như mình có một người em trai giống Nam Vũ thì tốt biết mấy. Mình thật sự rất ngưỡng mộ cậu đấy!”
“Đúng rồi, cậu ấy còn chủ động nhắc đến cậu trong buổi phỏng vấn nữa đấy. Cậu sẽ đi sinh nhật cậu ấy chứ?”
Gia Tĩnh Vũ cảm thấy nghi ngờ
“Sinh nhật gì cơ?”
“Ôi trời, cậu không biết à? Đã lên hot search rồi đấy, nói là buổi sinh nhật sẽ mời chị gái cậu ấy đến biểu diễn đàn bốn tay cơ mà.”
Nói rồi, bạn học nữ rút điện thoại ra mở Weibo.
Hot search đầu tiên chính là 【Nam Vũ phỏng vấn】
Giả Tĩnh Vũ nhìn vào buổi phỏng vấn đó, càng nhìn thì nụ cười trên mặt càng lớn.
Nhắc đến đàn piano, đương nhiên chỉ có mình cô ta là người duy nhất được chọn rồi.
Bạn nữ bên cạnh vô cùng ngưỡng mộ
“Em trai cậu đối xử với cậu tốt thật đấy.”
“Ai nha, Tĩnh Vũ cũng rất nỗ lực. Bản độc tấu piano của Tĩnh Vũ đã từng đoạt giải lớn. Nếu không thì làm sao có thể được mời đến buổi tiệc sinh nhật của Khoai Sọ.”
Giả Tĩnh Vũ được một đám bạn học ngưỡng mộ, hai má ửng hồng trách móc một câu
“Tiểu Vũ thật là, từ trước đến nay đều chưa từng nhắc đến chuyện này với tôi. Nếu lỡ như tôi bị xấu mặt trong buổi tiệc sinh nhật của thằng bé thì sao, thật sự muốn mắng chết nó mà.”
Nghe giọng điệu thì có vẻ chị em họ rất thân thiết.
Lúc này, điện thoại của Nam Tinh rung lên.
Giả Tĩnh Vũ ở một bên cũng nhìn thấy tên người gọi trên điện thoại di động của Nam Tinh.
Là Nam Vũ gọi.
Nụ cười trên mặt Giả Tĩnh Vũ cứng đờ.
Nam Tinh dựa vào tường ấn nút trả lời.
Nhấn nút trả lời,
"Có chuyện gì sao?"
Bên kia điện thoại, Nam Vũ vừa chơi game xong đang ngồi lên một chiếc ghế ở hậu trường, đè lên vành mũ lưỡi trai màu đen có vẻ hơi mệt mỏi
"Nghe nói chị đánh Lâm Trường An."
Nam Tinh đáp lại
"Ừ"
Cô vừa trả lời, người đầu bên kia điện thoại đã mỉm cười, nghe có vẻ tâm trạng rất vui vẻ.
Rất nhanh, Nam Vũ lại nói: "Để thưởng cho chị vì vẫn còn chút đầu óc, em quyết định sẽ cùng chị biểu diễn đàn bốn tay trong buổi tiệc sinh nhật của em. Chị thấy đề nghị này thế nào?"
Nam Tinh giọng điệu nhạt nhạt: "Đề nghị chả ra làm sao cả."
Nam Vũ hỏi ngược lại:
"Tại sao?"
“Chị không có năng khiếu âm nhạc, đàn piano không hay.”
“Chỉ là cùng nhau biểu diễn một bản piano thôi mà, cần gì phải có năng khiếu? Thật sự không được thì chị cứ ngồi bên cạnh làm linh vật cũng được.”
Nam Vũ đã quyết tâm, nhất định phải cùng cô biểu diễn một bản nhạc.
Cố tình, Nam Tinh lại có chút kháng cự với việc đàn piano.
Ít có việc gì có thể khiến cô cảm thấy thất bại như vậy.
Cô là người mời giáo viên đến dạy, nhưng cũng là người khiến họ tức giận đến mức muốn chọc thủng đầu cô.
Nam Tinh nhắm mắt, vết thương nhỏ ở khóe mắt như bông hoa hồng nhỏ dưới ánh nắng mặt trời trông rất nổi bật và xinh đẹp.
Giả Tĩnh Vũ đứng bên cạnh nghe Nam Tinh nói, trong lòng cô ta không hiểu sao lại thấy lo lắng.
Sau khi cười và đuổi các bạn học khác đi, ánh mắt của cô ta đổ dồn vào Nam Tinh đang gọi điện thoại.
Giả Tĩnh Vũ nâng giọng lên, nụ cười trên môi vẫn ngọt ngào "Em trai gọi điện đến à?"
Nam Vũ đang nói chuyện ở đầu dây bên kia, đột nhiên dừng lại, "Giả Tĩnh Vũ ở bên cạnh chị à?"
Ngay khi Nam Vũ nói xong, nghĩ đến việc Nam Tinh và Giả Tĩnh Vũ học cùng trường, cậu đột nhiên ngồi thẳng người "Chị ta đến tìm chị sao?"
Sau đó, không đợi Nam Tinh trả lời lại, Nam Vũ lại mở miệng một cách nghiêm túc:
"Chị tránh xa chị ta ra, không chỉ chị ta, mà những người họ hàng có quan hệ với ba mẹ chị, chị cũng phải tránh hết."
"Họ cũng là ba mẹ của em."
Nam Vũ sững sờ một chút:
"Ồ, đúng rồi."
Nói xong, Nam Vũ lại nói tiếp:
"Chị đánh Lâm Trường An, ba mẹ có thể sẽ tìm chị gây rắc rối. Hoặc, buộc chị đi xin lỗi Lâm Trường An. Nếu chị không chịu nghe lời, rất có thể tất cả họ hàng bên nhà họ Nam sẽ tìm đến chị, bây giờ em không ở Tế Thành, nếu gặp chuyện nghiêm trọng, chị hãy tìm chị cả."
Nam Tinh nghe xong, lông mày nhướn lên.
"Làm sao em biết họ sẽ tìm chị gây rắc rối?"
Lời vừa dứt, đầu dây bên kia lại vang lên tiếng cười, một nụ cười lạnh lẽo. "Ba mẹ là người làm ăn, tất cả những ai cản trở bọn họ kiếm tiền đều là người sai. Cho dù là con ruột, cũng không ngoại lệ."
Nam Tinh nghe xong, im lặng một lát.
Câu nói này, nghe không giống như đang nói về ba mẹ, mà giống như đang nói về kẻ thù thì hơn.
Giả Tĩnh Vũ hoàn toàn không biết chị em hai người đang nói chuyện gì.
Cô ta hơi lo lắng, vì trong lòng có một dự cảm không lành.
Chẳng lẽ Nam Vũ muốn đưa Nam Tinh đi dự tiệc sinh nhật?
Cô ta tiến lại gần Nam Tinh cố gắng nghe xem họ đang nói gì.
Kết quả chỉ nghe thấy câu cuối cùng của Nam Vũ:
"Em sẽ gửi bản nhạc của buổi tiệc sinh nhật cho chị, mấy ngày nay chị luyện tập thật tốt nhé."
Giả Tĩnh Vũ nghe thấy câu này, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Cạch một tiếng, điện thoại bị cúp.
Giả Tĩnh Vũ không thể tin được mà thốt lên một câu:
"Vậy mà thằng bé lại bảo cô đi tham gia buổi gặp gỡ fan?"
Nam Vũ chưa bao giờ nhắc đến gia đình trước công chúng.
Cho dù truyền thông cố ý hỏi, cậu ta cũng chỉ trả lời qua loa.
Những người không biết còn tưởng cậu ta lớn lên từ trại trẻ mồ côi.
Với độ nổi tiếng hiện tại của Nam Vũ.
Bất cứ ai, chỉ cần có chút quan hệ họ hàng với Nam Vũ mà xuất hiện trước ống kính truyền thông, sẽ nhanh chóng gây được sự chú ý lớn.
Nghĩ đến đó, Giả Tĩnh Vũ nắm chặt tay lại.
Bản độc tấu piano của cô, ngay cả những đại sư cấp bậc cao cũng phải khen ngợi không ngớt.
Nếu sau này cô tachọn vào giới giải trí thì đây chính là chỗ dựa vững chắc nhất.
Cô muốn tiền có tiền, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tài năng có tài năng.
Chỉ thiếu một cơ hội, một độ nổi tiếng.
Cô và Nam Vũ là họ hàng thân thiết, dù thế nào cũng không thể cắt đứt quan hệ.
Chỉ cần đợi tốt nghiệp, ký hợp đồng với công ty giải trí lúc đó xuất hiện trước công chúng với danh nghĩa chị gái của Nam Vũ.
Độ nổi tiếng tự nhiên sẽ có.
Cô luôn chờ đợi, nhưng không ngờ cơ hội này lại bị Nam Tinh cướp mất.
Cô ta là một kẻ vô dụng chẳng biết gì, cần độ nổi tiếng để làm gì?
Còn cả Nam Vũ nữa, không sợ mang Nam Tinh ra trước công chúng sẽ cảm thấy xấu hổ sao?
Nam Tinh cất điện thoại vào túi, nhếch mép.
Cô thể cảm nhận rõ ràng sự bất mãn của Gia Tĩnh Vũ.
Nam Tinh nói bằng giọng điệu bình tĩnh,
“Phản ứng này của cô, sao tôi lại có cảm giác như thể tôi đã cướp đi thứ gì đó của cô vậy?”
Vừa dứt lời, giọng của Giả Tĩnh Vũ đột nhiên cao lên rất nhiều,
“Chính cô là đã cướp đi vị trí vốn dĩ thuộc về tôi! Cô biết chơi đàn piano sao? Cô chẳng biết gì cả, chỉ biết làm mất mặt thôi! Người nên đàn bốn tay với Nam Vũ phải là tôi mới đúng!”
Nam Tinh dùng tay trái kẹp lấy điện thoại, xoay tròn trong tay, “Cô thích hợp như vậy, sao nó lại không tìm cô?”
Vừa dứt lời, Giả Tĩnh Vũ lập tức đỏ bừng mặt.
Nam Tinh này vậy mà dám làm nhục cô ta.
Nam Tinh cúi đầu, chỉnh lại quần áo.
"Sau này không có việc gì thì đừng tìm tôi nữa. Chúng ta không thân."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc