“Thẩm Hạ, có phải mày dạy Tiểu Đông nói những lời đó không? Sao mày có thể dạy nó nói dối? Bình thường nhìn mày yếu ớt dễ bắt nạt, hóa ra chỉ là giả vờ! Tao đúng là nhìn nhầm mày rồi, nghĩ tao tốt với mày biết bao nhiêu!”
Nghe Thẩm Xuân trơ trẽn nói mấy câu đó, Thẩm Hạ khẽ nhếch môi đầy mỉa mai, da mặt cô ta đúng là dày đến mức không thể tưởng. Tốt với nguyên chủ? Trong cái nhà này, chính cô ta là người bắt nạt nguyên chủ dữ nhất.
Chỉ vì cô và nguyên chủ đều là con gái, mà từ khi cặp sinh đôi ra đời, toàn bộ sự chú ý của vợ chồng Thẩm Đại Trụ đều dồn lên hai đứa nhỏ ấy. Thẩm Xuân khó chịu nhưng không dám chọc vào hai thằng em trai, thế là trút hết lên người nguyên chủ để tìm cảm giác tồn tại.
Ban đầu Thẩm Đông và Thẩm Thu cũng không bắt nạt nguyên chủ, nhưng nhờ vào sự xúi giục của Thẩm Xuân, hai đứa mới bắt đầu kiếm chuyện, dần dần thành quen tay, biến chuyện bắt nạt thành trò tiêu khiển.
Thẩm Xuân mới chính là người đáng ghét nhất, ngoài mặt thì vờ tỏ ra quan tâm nhưng lại mượn danh nghĩa đó để bóc lột và hành hạ nguyên chủ.
Việc nhà lẽ ra thuộc phần cô ta thì đùn hết cho nguyên chủ. Lúc ra đồng làm việc thì lười biếng trốn tránh, không làm xong phần của mình thì bắt nguyên chủ gánh thay. Những trò này, Thẩm Xuân làm không ít.
Tệ hơn nữa, cô ta không chỉ bắt nạt mà còn PUA nguyên chủ. Những lời như rót mật vào tai nhưng thực chất đâm người không thấy máu, cô ta nói không biết bao nhiêu lần:
“Ba mẹ đã không thích mày thì đừng có suốt ngày lảng vảng trước mặt họ nữa. Hai thằng em sinh đôi có bắt nạt mày thì cũng ráng nhịn, ai bảo mày là con gái. Sau này lấy chồng rồi cũng phải trông vào hai đứa nó. Mày khỏe hơn thì gánh vác việc nhà nhiều hơn đi, biết đâu ba mẹ sẽ thấy được lòng tốt của mày. Mà con gái, ít nói chút sẽ dễ thương hơn…”
Chính những lời này khiến nguyên chủ dần dần trở thành một “bánh bao mềm” trầm lặng, cam chịu, không dám phản kháng.
Mắt Thẩm Hạ lóe lên, trong lòng thầm vui, đã đến lúc cô thể hiện kỹ năng “trà xanh” của mình rồi.
“Chị… chị cả, chị nói gì vậy? Em… em không hiểu gì cả. Chị… chị không thể vì ba trách chị mà trút giận lên đầu em được…” Thẩm Hạ làm ra vẻ hoang mang, ánh mắt nhìn Thẩm Xuân đầy sợ hãi, thân người nằm dưới đất khẽ run rẩy vì hoảng loạn.
Đứng phía sau hai người, Mẹ Thẩm sa sầm mặt, lạnh giọng cất tiếng:
“Đủ rồi đấy con cả. Xem ra ba mày nói không sai, dạo này mày đúng là rảnh rỗi quá rồi. Mấy hôm nữa nghỉ làm, mẹ sẽ qua nhà ngoại mày, xem xem dì mày nhờ tìm mối nào cho mày đến đâu rồi.”
“Mẹ!” Thẩm Xuân trợn mắt kêu lên, không thể tin nổi.
Cô ta tuyệt đối không thể lấy mấy gã nông dân trong làng, cô ta phải lên thành phố sống!
Nhưng Mẹ Thẩm không như thường lệ mềm lòng. Bà ta lạnh mặt bước tới đỡ Thẩm Hạ đang nằm dưới đất dậy, giọng đầy quan tâm: