Xuyên Thư 70, Dạy Dỗ Anh Chồng Thanh Niên Tri Thức Đến Từ Thủ Đô

Chương 44

Trước Sau

break

Thấy Thẩm Xuân nói rất nghiêm túc, trong lòng mẹ Thẩm cũng nghiêng về phía con gái lớn. Vốn dĩ trong tiềm thức của bà, lời Thẩm Xuân nói vẫn đáng tin hơn Thẩm Hạ.

Quay đầu lại trừng mắt nhìn Thẩm Hạ một cái, chút thiện cảm vừa nhen nhóm vì “con gái biết điều” kia lập tức tiêu tan không còn mống.

“Để tao đi xem Tiểu Thu thế nào. Nếu đúng là mày đánh nó, con hai, tối nay không cho tao một lời giải thích hợp lý, thì chờ xem cha mày xử mày thế nào!”

Mẹ Thẩm vừa sốt sắng đi về phía phòng Tiểu Thu, vừa quay đầu lại quát thêm một câu.

Thẩm Hạ khẽ nhếch khoé môi, trong lòng thở dài, mẹ Thẩm đúng là “biến mặt” nhanh như trở bàn tay. Chỉ cần dính đến hai “bảo bối” con trai, thì đứa con gái chịu đòn chịu mắng kia lập tức bị đẩy ra rìa.

Trong lòng cô thầm cảm thấy xót xa cho nguyên chủ. Phải sống trong một gia đình trọng nam khinh nữ như vậy suốt bao nhiêu năm, đúng là quá thiệt thòi. Cũng may giờ đã có cô ở đây, sẽ thay nguyên chủ chấm dứt cuộc sống đầy ấm ức này.

Thẩm Xuân liếc nhìn Thẩm Hạ với ánh mắt đầy hả hê, rồi theo sau mẹ Thẩm vào phòng Thẩm Thu.

Thẩm Hạ do dự vài giây rồi cũng đi theo. Cô rất muốn xem Thẩm Đông sẽ xử lý chuyện này thế nào, mong là cậu ta sẽ không khiến cô thất vọng.

Vừa đi tới cửa phòng Thẩm Thu, Thẩm Đại Trụ từ phòng ngoài bước ra, nhíu mày hỏi:

“Mấy người đi đâu đấy?”

Thẩm Xuân đảo mắt một cái rồi vội vàng mách lẻo:

“Cha, tụi con đi xem Tiểu Thu. Hôm nay em bị đánh, giờ đang nằm trên giường đấy.”

Nghe vậy, lông mày Thẩm Đại Trụ càng nhíu chặt hơn, giọng nói cũng lộ rõ vẻ khó chịu:

“Nó lại đánh nhau với Tiểu Hổ à? Cha chẳng đã dặn rồi, bảo nó thấy Tiểu Hổ thì né xa ra mà? Sao vẫn không nghe lời, còn cố lao vào?”

Anh em nhà Thẩm Thu bình thường bị cháu trai đội trưởng là Tiểu Hổ đánh không ít lần.

Làm cha mẹ, Thẩm Đại Trụ và Vương Cúc Phân dĩ nhiên không nỡ nhìn hai đứa con trai bảo bối của mình bị bắt nạt, nhưng vì nể mặt đội trưởng, hai người chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua. Bình thường cũng hay căn dặn hai đứa nếu thấy Tiểu Hổ thì tránh xa ra, không dây vào được thì cứ trốn.

Không dám đụng thì né là tốt nhất.

Khóe môi Thẩm Xuân cong lên vẻ thích thú, vội giải thích thêm:

“Cha ơi, lần này Tiểu Thu không phải bị Tiểu Hổ đánh đâu, là do em hai đánh đấy.”

Vừa nghe xong, ánh mắt Thẩm Đại Trụ không khác gì mẹ Thẩm lúc đầu, tràn đầy hoài nghi. Ông nhìn lướt qua Thẩm Hạ đang đứng yếu ớt một bên, hoàn toàn không tin nổi đứa con gái “yếu ớt” này lại có thể đánh được Thẩm Thu.

Nếu bảo Thẩm Thu đánh Thẩm Hạ thì còn hợp lý hơn.

Lúc này, mẹ Thẩm đã đẩy cửa phòng Thẩm Thu ra. Thẩm Đại Trụ dằn nghi ngờ xuống, đi theo vợ vào phòng, định đích thân hỏi rõ đầu đuôi từ miệng con trai.

Trong phòng, Thẩm Thu nằm sấp trên giường, đầu chôn trong gối. Rõ ràng nó đã bị đánh thật, bình thường hoạt bát như con khỉ, cả ngày không nhảy lên nhảy xuống thì cũng lăn lộn khắp nơi, ngoại trừ lúc ngủ thì lúc nào cũng chạy lông nhông ngoài sân.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc