Xuyên Thư 70, Dạy Dỗ Anh Chồng Thanh Niên Tri Thức Đến Từ Thủ Đô

Chương 16

Trước Sau

break

“Bụng em đau là do tới tháng đó, uống chút canh gừng sẽ đỡ. Ba mẹ đều không có nhà, chị cũng không dám đưa em đi khám đâu. Nếu em thấy khó chịu quá thì tối mẹ về em tự nói với mẹ.”

Đi khám không tốn tiền chắc? Thẩm Xuân chẳng đời nào muốn tiêu một xu vì Thẩm Hạ. Mấy đồng cô ta tích góp được còn định mấy hôm nữa ra thị trấn mua hai dây buộc tóc đỏ cơ mà.

Khóe môi Thẩm Hạ nhếch lên nụ cười châm biếm, cô đã được tự mình cảm nhận cái sự ích kỷ của người nhà nguyên chủ rồi.

Nguyên chủ bị ngã xuống nước là vì giặt đồ giúp Thẩm Xuân đấy.

“Em mau uống canh gừng đi, chị còn phải ra sông lấy quần áo. Em ở nhà nghỉ ngơi đi.”

Sợ Thẩm Hạ lại nhắc đến chuyện đi trạm y tế, Thẩm Xuân nói xong câu đó liền vội vàng bỏ đi. Đợi đến khi nghe tiếng cổng sân đóng “rầm” một cái, Thẩm Hạ mới từ từ ngồi dậy. Cô với tay cầm bát canh gừng trên bàn, nhấp từng ngụm nhỏ.

Ngoài việc muốn thử lòng Thẩm Xuân, bụng cô thật sự cũng đang đau, đau đến mức co rút. Nguyên chủ mỗi lần đến tháng đều rất đau bụng, nguyên nhân là vì thường xuyên dính nước lạnh. Mùa đông rét mướt, nguyên chủ vẫn phải dùng nước lạnh giặt đồ khi đến kỳ.

Chỉ vì Mẹ Thẩm nói đun nước nóng tốn củi.

Thẩm Hạ xoa bụng, sắc mặt trầm xuống.

Cảm giác có dòng máu ấm chảy ra, cô lập tức xuống giường, vội vàng tìm băng vệ sinh trong giỏ trúc của nguyên chủ rồi chạy nhanh ra sau vườn. Dọn dẹp xong xuôi quay lại, vừa ra khỏi sân sau thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập vang lên từ ngoài cổng.

"Đồ đầu đất, sao giờ mày mới mở cửa? Có phải lén ăn đồ ngon trong nhà rồi không hả?" Thằng nhóc Thẩm Thu nhìn chằm chằm Thẩm Hạ như thể bắt được kẻ trộm, vừa chất vấn vừa giơ ngón tay đen nhẻm chĩa thẳng vào mũi cô.

Ánh mắt khinh thường và giễu cợt của đứa trẻ trước mặt khiến những ký ức từng bị bắt nạt trong quá khứ lần lượt ùa về trong đầu Thẩm Hạ.

Cô vừa giận bản thân nguyên chủ quá yếu đuối, lại vừa giận cái đám người nhà này chỉ biết ức hiếp kẻ mềm yếu. Lửa giận và sự bất bình cùng lúc trào dâng.

Sắc mặt lạnh tanh, cô bước lên một bước, túm lấy cổ áo sau của Thẩm Thu. Lúc này nó vẫn đang giơ tay chỉ trỏ, cô nhấc bổng nó lên rồi lôi thẳng ra giữa sân, úp sấp nó xuống bàn đá giữa sân, một tay giữ chặt thân thể đang giãy dụa, tay kia cũng không rảnh rỗi, "bốp bốp bốp", âm thanh vang dội của mấy cái tát vang lên giữa khoảng sân yên tĩnh, liền theo sau là tiếng gào khóc như lợn bị chọc tiết của Thẩm Thu cùng đủ loại chửi rủa thô lỗ.

Bị đánh mà miệng nó vẫn không chịu yên, lời lẽ khó nghe cứ thế tuôn ra không dứt.

"Đồ đầu đất, mày dám đánh tao, tao sẽ bảo cha mẹ về đánh chết mày!"

"Con nhỏ chết tiệt, mày dám đánh vào mông tao, tao sẽ cho mày biết tay!"

"Đồ con hoang không ai cần, mày mà dám đánh tao, tao bảo mẹ gả mày cho thằng đần ở làng bên!"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc