Vương Hoàn Tu nhàm chán nhìn Bạch Thủy Kim, đối phương chỉ để lại cho anh quả đầu tròn sau ót, không nói gì suốt nửa ngày.
“Sao lại không nói chuyện?”
Bạch Thủy Kim nghiêng đầu qua, đôi mắt linh động hơi do dự: “Anh xã, hay là anh đừng hỏi nữa, không tốt đâu.”
“Sao lại không tốt?”
Đương nhiên là không tốt cho anh rồi. Nhưng mà Bạch Thủy Kim không dám nói, cậu chỉ là một sinh viên đại học háo sắc thích ngắm nhìn mấy anh đẹp trai mà thôi, chứ chưa từng nghĩ sẽ gây tổn thương cho ai.
Nếu để Vương Hoàn Tu biết được mấy cái xưng hô cậu đặt cho mấy diễn viên kia, thì không tốt cho anh, càng không tốt cho cậu, thứ được hưởng lợi duy nhất ở đây là cá mập trong biển, được ăn thêm một miếng thịt của cậu.
Mang theo một trái tim lương thiện, cậu quyết định đánh lạc hướng: “Anh xã, tụi mình xem phim hoạt hình đi, phim hoạt hình cũng hay lắm.”
Cậu sờ vào điều khiển chuẩn bị chuyển kênh.
Vương Hoàn Tu hoàn toàn không nghe vào tai: “Người này gọi là gì?”
Bạch Thủy Kim chỉ thấy ngón tay thon dài của Vương Hoàn Tu chỉ vào nam chính trên màn hình.
“Phương Nam...”
“Hửm?”
“......” Bạch Thủy Kim lẩm bà lẩm bẩm: “Chồng.”
“Nói gì đó? Nghe không rõ.”
Muốn cậu nói to hơn.
Bạch Thủy Kim hít sâu, dùng hết sự cố gắng cho bài tập kiểm tra tiếng Phổ Thông cấp 2, từ trong cổ họng phát ra âm thanh đau thương: “Chồng.”
“Còn người kia?” Ngón tay lại di chuyển lên một gương mặt khác.
Tay Bạch Thủy Kim bấu lấy vạt áo: “Cũng là chồng.”
“Người đó.”
“Vẫn là chồng.”
“......”
Bốn bề yên tĩnh bị một tiếng cười lạnh khinh bỉ phá vỡ.
“Cậu cũng có nhiều chồng thật đó.”
Bạch Thủy Kim cười cười lấy lòng anh: “Càng nhiều càng tốt mà.”
“Vậy sao?”
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Vương Hoàn Tu, Bạch Thủy Kim nổi da gà lắc đầu lia lịa.
Anh cứ xem như tôi chưa có nói gì.
Vì để giữ mạng, Bạch Thủy Kim buộc phải biện hộ cho bản thân mình: “Anh xã, anh có nghe qua câu này chưa?”
“Câu gì?”
“Thêm một người bạn thêm một con đường, thêm một anh chồng thêm một ngôi nhà.”
“......”
Bạch Thủy Kim sáp lại gần anh: “Đây chỉ là gọi chơi thôi, chồng thì nhiều đó nhưng anh xã chỉ có một thôi.”
Nói xong cậu ném cái thai thứ hai trong tay đi.
Cút! Cút cho thật xa đi! Mày đã làm tổn thương đôi mắt của anh xã tao!
Vì tấm thẻ vàng mặc cậu mua mua mua tiêu tiêu tiêu, hôm nay Bạch Thủy Kim nhất định phải dỗ cho anh vui vẻ.
“Vậy tôi nên cảm thấy vinh hạnh à?”
“Anh xã, không cần, đây là điều anh nên có mà.”
Hoa ngôn xảo ngữ.
*Chỉ những lời nói khéo léo nhưng khônv thật, những lời nói hay nhưng vô nghĩa.
Vương Hoàn Tu vẻ mặt thản nhiên nhưng trong đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy lại ẩn chứa nguy hiểm không đoán được.
Lúc ăn tối xong, Bạch Thủy Kim đã đặc biệt đi tắm, trên người cậu tỏa ra hương thơm thoang thoảng. Sữa tắm trong nhà đều xài cùng một nhãn hiệu nên Vương Hoàn Tu rất quen thuộc với mùi hương này.
Bây giờ, Bạch Thủy Kim đang mặc bộ áo ngủ hoạt hình ngồi trên sofa, đôi chân mang tất trắng giẫm lên thảm trải sàn.
Xương cốt cậu mảnh khảnh do không có thói quen tập luyện, thân hình cân đối nhưng lại không có cơ bắp, Vương Hoàn Tu chỉ cần dùng sức một chút là bóp ch.ết cậu rồi.
Cổ áo thoải mái vừa vặn, cái ót lộ ra trước mắt Vương Hoàn Tu.
Trắng nõn, dễ vỡ, siết một cái là gãy.
Sau gáy truyền đến một cái chạm lạnh buốt khiến Bạch Thủy Kim rùng mình, mái tóc bảy màu của cậu run rẩy, lúc này chiếc cổ của cậu đang bị một bàn tay to lúc nặng lúc nhẹ mà xoa nắn.
Bạch Thủy Kim xoay đầu đối diện với ánh mắt đen lay láy của Vương Hòan Tu, cậu chớp chớp mắt, hai người cứ im lặng nhìn nhau như vậy trong vài giây.
“Anh xã, tay anh lạnh quá, để em dùng mông ủ ấm nó cho anh.”
“......”
Người không biết còn tưởng anh ta vừa mới cầm cục nước đá xong rồi chạm vào cậu.
Giọng điệu của Bạch Thủy Kim không giống như đang nói chơi.
Nói xong cậu còn thật sự kéo cánh tay anh đặt dưới mông mình.
Vương Hoàn Tu cau mày một chút rồi rút tay ra: “Không cần.”
Một bàn tay có thể nói là chạy trốn giữa đồng hoang, Bạch Thủy Kim thừa thắng truy kích, bắt được ngón út của đối phương giữa không trung.
“Không sao đâu anh xã, em không ngại.” Nói xong cậu còn cười ngọt ngào với anh: “Thật ra mông của em ấm lắm đó.”
Vương Hoàn Tu:......
Con ngươi như rắn độc của anh dịch xuống rơi vào bàn tay đang nắm lấy ngón tay mình của Bạch Thủy Kim.
Bạch Thủy Kim hơi nâng mông lên, dường như thật sự muốn ủ tay cho anh.
Việc như vậy cậu cũng thường hay làm lắm, nơi mà cậu theo đại học nằm ở phương Bắc, mùa đông mỗi năm đều sẽ có tuyết rơi, có thể nói nơi này là một thế giới băng tuyết, rét đến người ta run cầm cập, nhiệt độ bên ngoài có thể nói là y như một tử thi vậy, lạnh đến mức nước vừa phun ra liền đóng băng.
Hành trình thức dậy lúc 8 giờ sáng phải nói là cần trải qua muôn vàn cực khổ, cho dù ý chí có sắt thép đến cỡ nào thì cũng sẽ bị lạnh cóng khi đi từ ký túc xá đến khu dạy học, đôi tay lộ ra ngoài trong gió lạnh sẽ phải chịu đau đớn như bị dao cứa vào trên da thịt, sự khác biệt giữa bên ngoài phòng và bên trong quá lớn, khi đến được lớp thì thì tay sẽ mất đi cảm giác trong thời gian ngắn.
Nhưng Bạch Thủy Kim có cách!
Mỗi khi đến thời điểm này thì cậu sẽ ủ tay mình dưới mông, ủ một hồi liền ấm à.
Bạch Thủy Kim mèo khen mèo dài đuôi: “Anh xã, bình thường em cũng ủ tay như vậy đó.”
Vương Hoàn Tu nhìn bộ dạng dương dương tự đắc của cậu.
Trong vòng này ai cũng biết, cứ cách hai ba ngày là Bạch Thủy Kim lại chạy theo sau đít Bùi Tri Hành, ngay cả người không hay nghe ngóng gì như anh mà cũng lọt tai phong phanh vài lời.
“Ủ tay của ai?”
Bạch Thủy Kim thẹn thùng cúi đầu, giơ hai tay lên trước mặt anh.
“Tay trái tay phải linh hoạt của Bạch Thủy Kim.”
“......”
Ngay cả khi đưa hai tay lên cho Vương Hoàn Tu xem, thì Bạch Thủy Kim cũng không buông ngón út mà mình đang nắm lấy.
Cậu đang muốn để cho anh thưởng thức một chút bảo vật ủ ấm của những người gia cảnh bình thường như cậu.
Để cậu ngồi lên một chút là ấm nóng ngay, dù sao ngồi lên thì tay cũng đâu ch.ết được.
“Anh xã, đến đây đi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu hiện ra vẻ hiên ngang lẫm liệt như là đã phải bỏ ra rất nhiều.
“Không cần.” Người đàn ông lạnh nhạt từ chối, muốn rút ngón út ra.
“Anh đang ngại đúng không?” Đều là mãnh nam cả, có gì để ngại đâu chứ.
“Đến đây.”
Hai người tiến hành một cuộc chiến giằng co trên sofa.
“Không cần.”
“Đến đây.”
“Không cần.”
“Đến...”
Răng rắc– –
Một âm thanh giòn giã vang lên, bầu không khí thoáng chốc yên lặng.
Bàn tay Bạch Thủy Kim đang nắm lấy ngón út của Vương Hoàn Tu dừng lại trong chốc lát, tiếng gì vậy.
Âm thanh này nghe rất quen tai, cậu đã từng nghe thấy ở đâu rồi.
Bạch Thủy Kim tỉ mỉ nhớ lại, bóng đèn nhỏ trong đầu cậu lóe lên, cậu nhớ có một lần bạn đại học té ngã gãy xương trong phòng tắm cũng phát ra tiếng răng rắc này.
Thì ra là gãy xương rồi...
Bạch Thủy Kim sau khi suy nghĩ được một giây:!
Tay chân cậu tê cứng, hơi ngẩng đầu lên liếc nhìn vẻ mặt của Vương Hoàn Tu, thì lại phát hiện ra ánh mắt như muốn gi.ết người của đối phương.
Lông tơ cả người cậu thay nhau run rẩy.
Cậu nuốt một ngụm nước bọt: “Anh xã, anh không sao chứ?”
Rồi cậu nhẹ nhàng thả tay ra, quản gia bưng trái cây và điểm tâm vào nhìn thấy một màn này liền hét lên thất thanh.
https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753
Buổi tối 10 giờ 20 phút, một chiếc xe Lincoln màu đen tức tốc chạy đến bệnh viện, Bạch Thủy Kim cúi đầu đứng trong phòng chẩn đoán, trong mũi toàn là mùi thuốc sát trùng mà chỉ có bệnh viện mới có.
Chỉ trong một đêm, cậu từ một sinh viên đại học trẻ tuổi trở thành một người đàn ông bạo lực gia đình bất lương.
Tay trái của Vương Hoàn Tu đã được chụp phim, ngón út được một thanh nẹp nẹp nhỏ và một miếng băng gạc cố định lại, hiện tại đang chờ ý kiến của bác sĩ xem có nên bó bột hay không.
Thấy bác sĩ bắt đầu xem phim chụp xương trên tay, Bạch Thủy Kim cũng lo lắng theo.
Chỉ thấy được trên tấm phim màu xanh đen có xương tay của Vương Hoàn Tu trên đó.
Bạch Thủy Kim tiến lại gần bép xép bên tai Vương Hoàn Tu: “Anh xã, xương tay của anh cũng đẹp lắm á.”
“......”
Bác sĩ vừa nhìn tấm phim vừa sờ cằm: “Bị thương không nặng, không cần bó bột.”
Tấm phim này đã xuất hiện kỳ tích, ngón út vốn là bộ phận mỏng manh, hoặc là bị tổn thương nhẹ hoặc là cực kỳ nghiêm trọng, nhưng chỗ gãy xương này lại vừa khéo nằm ngay chính giữa, thiếu một chút nữa thôi là phải bó bột rồi.
Tuy bác sĩ cảm thấy ly kỳ, nhưng số người bất thường trong bệnh viện cũng quá nhiều rồi.
Bác sĩ dò hỏi: “Cậu bị thứ gì làm gãy xương vậy?”
Vương Hoàn Tu lạnh nhạt: “Tay trái tay phải linh hoạt của Bạch Thủy Kim.”
“......”
Bác sĩ nhìn về phía người đang đứng sau anh.
Bạch Thủy Kim lúc này từ khóc huhuhu chuyển thành xấu hổ ch.ết đi được.
Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng.
Nhưng đã làm gãy xương ngón út người ta như vậy, Bạch Thủy Kim cũng vừa tự trách vừa lo sợ, chỉ cần là người có chút lương tri thì đều sẽ cảm thấy khó chịu.
Hiện giờ cậu cảm thấy rất hổ thẹn, Vương Hoàn Tu chắc sẽ không ném cậu cho cá mập ăn liền bây giờ chứ.
Tuy đối phương không có biểu hiện gì rõ ràng nhưng chắc chắn sẽ sâu sắc ghi thù trong lòng.
Hiện tại, Bạch Thủy Kim chỉ hận không thể bổ nhào lên chân anh, cầu xin anh tha thứ.
Bác sĩ đang kê đơn thuốc trên máy tính, Bạch Thủy Kim sờ ghế ngồi, rồi dịch về phía Vương Hoàn Tu.
Cậu nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, anh xã.”
Trong mắt cậu chứa đầy sự tự trách, cậu là loại người chỉ cần thấy ăn xin trên đường là tự trách tại sao lại quên đem theo ít tiền lẻ để cho người ta, huống chi ý định của cậu vốn chỉ là muốn ủ ấm tay cho Vương Hoàn Tu, ai ngờ lại phản tác dụng, khiến người ta thành người bệnh tật.
Giờ này phút này, mái tóc màu sắc của cậu như mất đi sự sống và cả sắc màu.
“Em thấy tay anh lạnh quá nên chỉ muốn ủ ấm cho anh thôi.” Giọng nói của cậu càng lúc càng nhỏ, nhỏ đến độ nghe như tiếng muỗi kêu.
Vương Hoàn Tu liếc nhìn Bạch Thủy Kim đang đau lòng đến phai màu, ánh mắt anh thoáng nhìn qua rồi lại dời đi.
Bác sĩ vừa xem tờ giấy kiểm tra vừa xem xét đơn thuốc lắc đầu chậc chậc, ông biết Bạch Thủy Kim là người làm Vương Hoàn Tu bị thương: “Người nhà cũng phải cẩn thận một chút.”
“Dạ dạ dạ.” Bạch Thủy Kim gật đầu.
“Không cần biết hai người đã làm gì, nhưng về sau không được làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”
“Vâng vâng vâng.”
Đầu Bạch Thủy Kim càng gật càng thấp.
Vương Hoàn Tu: “Cậu sắp gật vào ngực tôi rồi.”
Bạch Thủy Kim:...
Vương Hoàn Tu nắm lấy gáy của Bạch Thủy Kim, kéo người lên.
Bác sĩ tiếp tục nói: “Đám trẻ mấy người thường ngày không biết nặng nhẹ gì cả, bây giờ...”
Vương Hoàn Tu ngắt lời: “Gãy xương khi nào thì khỏi?”
Đột nhiên bị cắt ngang suy nghĩ, tiếp tục quay về vấn đề chính, bác sĩ ngơ ngẩn một lúc: “Bị thương đến xương cốt thì dù sao cũng cần khoảng một trăm ngày.”
“Hơn nữa cậu lại bị thương ở tay, việc cần dùng đến tay trong sinh hoạt hằng ngày lại rất nhiều, nên tránh đụng chạm thì hơn.”
Vậy thì phải lâu lắm mới khỏi, Bạch Thủy Kim gục đầu xuống, bị gãy xương chắc là đau lắm, cậu còn nhớ lúc bạn cùng phòng bị té ngã trong phòng tắm đã kêu la um trời, nói bản thân sắp thăng thiên rồi, kêu bạn gái phải quên cậu ta đi bắt đầu cuộc sống mới, di chúc cũng viết sẵn luôn.
Ngay cả socola đã quá hạn cậu ta cũng đem đi chia, cậu ta để phần cho học trưởng A Hoàng.
Nhưng học trưởng A Hoàng là một con chó, bạn học thật là vừa lương thiện vừa bất lương mà.
Bạn học khóc tới ma chê quỷ hờn, vậy mà Vương Hoàn Tu lại có thể chịu đựng được, lúc gãy ngón tay ngay cả chau mày một cái cũng không có, càng đừng nói là khóc, trên đường đến bệnh viện cũng không nghe thấy anh kêu gào một lần nào.
Giống như người bị đau không phải bản thân vậy, còn quản gia thì lại gào thét đến đau xé ruột gan.
“Anh xã, anh không đau sao?”
Vương Hoàn Tu cho cậu một ánh nhìn, ý chỉ cậu thử thì biết.
Bạch Thủy Kim:...
Bác sĩ kê đơn thuốc xong thì việc trị liệu cũng chấm dứt, chỉ cần lấy thuốc rồi về nhà thôi.
Thủy Kim chu đáo online: “Bác sĩ, anh xã nhà tôi có yêu cầu y tế nào cần tuân theo không?”
Bác sĩ sờ cằm, muốn nói lại thôi.
Bạch Thủy Kim nôn nóng: “Bác sĩ, ông cứ nói đi.”
Nói đi chứ, sao lại giấu giấu giếm giếm.
Bác sĩ nhìn Vương Hoàn Tu: “Tránh xa tay trái tay phải linh hoạt của Bạch Thủy Kim một chút.”
“......”
Không reup! Mắc reup thì gắn link wattpad vô, nói không với các hình thức thương mại!
Không ky! Không hối chương! Càng hối càng trễ, hối nhiều drop!