Do Wattpad lỗi cần chuyển vpn mới vào được nên mọi người tạm thời theo dõi thông tin truyện Nhi edit qua facebook nhé để có gì tui còn thông báo các kiểu cũng như thảo luận cho vui, đây chỉ là page lập ra để tiện trao đổi với thông báo khi cần thiết phòng hờ con wattpad nó lỗi mãi thôi và wattpad bên tui dù xóa tải lại đã mấy ngày rồi vẫn bị chặn đường truyền, xu cà na. Còn ai không vào được thì tải app vpn, chuyển vùng, là vào được cả app và web nhé.
Hoặc search Ổ Nhà Di- Nhi Di Di là ra à
Tui rất thích đăng wattpad vì có thể cmt ở từng đoạn văn, ko vào được tui suy xụp vãi ra...
~~
Hai người đi ra khỏi Vương gia, ngồi vào chiếc siêu xe, trong đầu Tưởng Du toàn là hình ảnh của Bạch Thủy Kim trên ban công tầng 3, đuổi hoài không đi.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì anh ta cũng không thể tin được cái người vừa nãy và tên vẽ đầy mặt kia là cùng một người.
Quả thật là không cùng một tầng lớp mà.
Nếu không biết sự thật thì chắc chắn anh ta sẽ tin người hôm qua đã bị siết ch.ết chôn xác dưới ao rồi.
Tưởng Du khởi động xe, tuy nói rằng Vương Hoàn Tu thật sự vì chọc tức lão già kia nên mới kết hôn, nhưng không ngờ đối phương cũng biết đối xử tốt với bản thân lắm, hóa ra bên dưới lớp trang điểm kia lại là một Bạch Thủy Kim như vậy.
"Có phải ông đã sớm biết cậu ta trông như thế nào rồi không?" Tưởng Du cầm vô lăng hỏi anh ta.
"Không biết."
Tưởng Du cười mắng: "Đệ.ch, ông mà có thể không biết được sao?"
Con người Vương Hoàn Tu này vừa u ám vừa điên khùng, không bao giờ làm chuyện gì mà không có lợi cho bản thân, làm việc ba phần thì đòi mười phần thù lao, có lúc Tưởng Du còn chiến tranh lạnh với anh ta trong việc làm ăn.
Bạch Thủy Kim mà không xinh đẹp như vậy thì anh ta chịu cưới chắc?
Vậy thì anh ta nên cùng anh đi ra bờ hồ ở rìa thị trấn cùng ngâm với nhau đi.
Nhưng nghĩ kĩ lại thì cũng có khả năng tên này không biết thật, Vương Hoàn Tu kết hôn đầu tiên là vì chọc tức lão gia tử nhà họ Vương; thứ hai là vì biết được đối phương có qua lại thân thiết với Bùi gia, còn ở đoạn thời gian Vương Hoàn Tu bị hối thúc kết hôn mà một hai đòi gả cho anh ta, Bùi gia chính là muốn mượn tay Bạch Thủy Kim lấy được thứ gì đó từ Vương gia.
Nếu tất cả đều đã rõ ràng rành mạch thì Vương Hoàn Tu cứ vậy trực tiếp kết hôn luôn.
Người bình thường sẽ luôn tránh né phiền phức nhưng Vương Hoàn Tu thì khác, anh ta không tránh cũng không né chỉ đợi xem đám người đó có thể gây ra được bao nhiêu sóng to gió lớn.
Tưởng Du nhấn chân ga: "Nhưng nói sao thì tên nhóc Bùi Tri Hành đó vậy mà cũng nỡ, tôi nhớ lúc trước Bạch Thủy Kim thích cậu ta thích đến mức muốn sống muốn chết."
Trong giới thượng lưu luôn có rất nhiều chuyện phiếm và chuyện cười về Bạch Thủy Kim là chiếm nhiều nhất, người ta đều coi bọn họ là mấy tên hề nhảy nhót. Nghe nói lần đầu tiên khi người ba bỗng trở nên giàu có dắt cậu ta đến tham gia tiệc rượu thì đối phương đã nhất kiến chung tình với Bùi Tri Hành, những ngày kế đó liền chạy theo sau đít người ta, sét đánh cũng không thay đổi, tên đó kêu cậu ta đi hướng đông cậu ta không dám đi hướng tây, phải nói là cực kỳ cực kỳ thích Bùi Tri Hành luôn.
*跳梁小丑tiào liáng xiǎo chǒu tên hề nhảy nhót là thành ngữ: ý chỉ những tên đê tiện bỉ ổi chuyên thích gây chuyện phiền phức nhưng đến cuối cùng lại không làm ra được trò trống gì.
Bây giờ chịu gả cho Vương Hoàn Tu thì chắc chắn 100% cũng là vì Bùi Tri Hành.
Tưởng Du tặc lưỡi, con m.ẹ nó cậu ta cũng quá xinh đẹp rồi.
Nhưng theo tự nhiên thì những thứ càng đẹp sẽ càng nguy hiểm.
Anh ta trêu chọc: "Vương tổng, anh đừng để bị khuôn mặt của Bạch Thủy Kim lừa đó."
Ánh mắt Vương Hoàn Tu như mặt hồ tĩnh lặng: "Có thể sao?"
- - -
Sau khi chào hỏi chú chim xong, Bạch Thủy Kim xoa xoa cánh tay rồi run rẩy đi vào phòng.
Cậu cách chú chim một lớp áo tắm, chú chim cách cậu một lớp lông vũ, còn không đi nữa thì người chết sẽ là cậu.
Lấy thẻ vàng từ trên tai xuống, cậu ngắm nhìn một hồi vẫn thấy thích mắt y như lần đầu gặp, sau khi thay một bộ quần áo rồi cất thẻ vào túi thì Bạch Thủy Kim mới đi xuống tầng ăn cơm.
Đời trước cậu không có thói quen ăn sáng, mỗi ngày đều phải dậy làm việc từ tờ mờ sáng, thay vì phải ăn sáng thì cậu càng hy vọng có thể tương thân tương ái cùng với chăn nệm, có thể ngủ nhiều thêm một chút, hơn nữa không ăn sáng còn có thể tiết kiệm thêm một ít tiền.
Nhưng cho dù tiết kiệm thì cũng không dành dụm được nhiều, loại hình nghệ thuật cần tốn rất nhiều tiền nên cậu luôn phải dè sẻn để có thể chi ra những khoản đó.
Vấn đề suy dinh dưỡng phần lớn là do thói quen không ăn sáng từ nhỏ đến lớn của đời trước tạo thành.
Đời này được sống lại một lần cậu phải đối xử tốt với bản thân, bắt đầu bằng việc ăn sáng trước.
Cậu đi dép bông trắng xuống tầng, nhiệt tình chào hỏi với người làm trong nhà.
"Chào buổi sáng!"
Sau đó liền vụt qua xuống tầng tìm đồ ăn.
Người làm bị dọa sợ hỏi: "Ai vậy?"
Lúc này Bạch Thủy Kim đã lướt qua bọn họ đi xuống cầu thang tầng 1, người làm nhìn đồng nghiệp bên cạnh hỏi: "Cậu ta là ai?"
Đồng nghiệp cũng ngơ ngác lắc đầu, trên mặt hiện rõ: không biết, chưa từng gặp qua.
Từ lúc bọn họ làm việc trong nhà họ Vương cho đến nay chưa từng gặp phải nhân vật này, đối phương xán lạn chói mắt, dáng người thoát tục thuận mắt, còn có mái đầu đầy màu sắc.
Chờ đã, mái tóc bảy màu?
Người hôm qua tiên sinh cưới về cũng có mái tóc như vậy.
Đám người làm bốn mắt nhìn nhau:...!
Bạch Thủy Kim bước vào phạm vi của tầng 1, nếu như nói căn phòng ngày hôm qua đã khiến cho cậu kinh ngạc rớt cả cằm thì diện tích ở tầng 1 này càng là biệt hữu động thiên.
*别有洞天 biệt hữu động thiên là một câu thành ngữ, ý chỉ một cảnh giới khác (động thiên: trong đạo giáo chỉ đây là nơi ở của thần tiên). Hình dung phong cảnh rất đặc biệt, quan niệm nghệ thuật mới lạ hấp dẫn người xem.
Các cây cột được điêu khác cẩn thận là đồ cổ cùng thời với tổ tiên của cậu, phong cách trang trí đơn giản nhưng lại có ý nghĩa, là sự kết hợp giữa hiện đại và Tây Âu trung cổ, bên trong nhà thông sáng, lúc này là thời điểm mở cửa sổ và cửa chính để thông gió hằng ngày trong nhà, cơn gió mùa đông lùa vào nhà nhưng lại không lạnh chút nào, chỉ có cảm giác mát mẻ, thoải mái.
Chỉ một tầng này thôi đã là thánh địa chơi trốn tìm tốt nhất rồi, dường như nơi cậu đang ở không phải biệt thự mà là một tòa thành.
Nhà bếp đi hướng nào?
Bạch Thủy Kim không biết đường, cậu đi lại khắp nơi, người làm trong Vương gia đều có công việc riêng của mình, cậu bèn đi đến bên cạnh một lão tiên sinh trông có vẻ nhàn rỗi.
"Lão tiên sinh, xin hỏi phòng bếp nên đi hướng nào?"
Thấy Bạch Thủy Kim ló đầu ra thì quản gia mới nhớ đến trong nhà còn có một người như này, ông ta dựa vào màu tóc mà nhận ra đối phương, đáy mắt hiện lên sự chê bai và khinh thường không che giấu nổi.
Bác Trương dù sao cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn nên cũng không cảm thấy kinh ngạc gì khi nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt của Bạch Thủy Kim, nhưng trong lòng lúc này vẫn có chút gợn sóng.
Rốt cuộc tối qua vị Bạch thiếu gia này có cưỡi tiên sinh nhà bọn họ hay không?
Bạch Thủy Kim nhìn thấy màu sắc nhơ nhớp trong đôi mắt vị lão tiên sinh này, thấy người ta rất lâu không trả lời cậu còn tưởng là bị lãng tai nên đã hét lớn vào tai đối phương: "Lão tiên sinh, xin hỏi hướng nào đi đến phòng bếp vậy?"
Quản gia: "...... Tôi họ Trương."
Bạch Thủy Kim gật đầu: "Lão Trương tiên sinh, phòng bếp nên đi hướng nào?"
“……”
Quản gia chỉ cho Bạch Thủy Kim một hướng rồi không để ý đến nữa, chắc là không ai có hảo cảm gì với vị thiếu gia này đâu.
Ông ta không có thì trên dưới Vương gia cũng sẽ không có ai thích cậu ta.
Nhớ lại lời Vương Hoàn Tu dặn dò lúc sáng, ông ta gọi người đến dọn phòng cho Bạch Thủy Kim.
"Tiểu Hồ."
Người giúp việc vốn đang lau chùi chiếc bình gốm ngừng công việc của mình lại rồi đi đến cạnh quản gia.
Quản gia: "Lát nữa cô đem theo người lên quét dọn phòng kho trên tầng 2, tối nay Bạch thiếu gia sẽ dọn vào đó."
Tầng 3 là địa bàn chuyên thuộc của Vương Hoàn Tu, bình thường ngoài việc phải lau dọn ra thì không có ai lui tới đó cả, đương nhiên vị Bạch thiếu gia này cũng càng không có tư cách ở lại.
Tiên sinh không chào đón Bạch thiếu gia này nên Vương gia cũng sẽ không phí tâm sức cho cậu ta, nhường ra một phòng kho là đã quá tốt rồi.
Tiểu Hồ nghe xong, sắc mặt liền không tốt: "Bác Trương, việc này không thích hợp đâu."
Trước giờ Vương Hoàn Tu đều không hỏi thăm việc nội bộ trong nhà, tất cả mọi việc đều do bác Trương lo liệu, Tiểu Hồ cũng đã làm việc ở đây được 5 năm rồi, có lúc cô cảm thấy bác Trương rất cổ hủ, có những suy nghĩ đa đoan quá độ, tuy tính cách của Vương Hoàn Tu âm u bất định nhưng chưa bao giờ tính toán với mấy nhân vật nhỏ bé.
Tuy rằng không thích nhưng sẽ không hà khắc với đối phương trên phương diện cuộc sống, sinh hoạt hằng ngày.
Dù nói như thế nào thì Bạch Thủy Kim cũng đã gả cho tiên sinh rồi, cũng được tính là một nửa chủ nhân trong nhà, để người ta ở phòng kho... trừ khi cậu ta chính là Harry Potter.
*Mình nghĩ ở đây là 1 cách nói ẩn dụ, mình không có xem phim Harry Potter, nhưng có vẻ ở đây là ví cho ở trong nhà kho là y chang Harry Potter khám phá mấy căn phòng bí mật í.
Quản gia trách mắng: "Kêu cô làm thì cô cứ làm, có gì mà thích hợp hay không thích hợp."
Tiểu Hồ hậm hực im miệng, cô không dám đắc tội với bác Trương, ông ấy là người làm lâu năm trong Vương gia, nghe nói đã đảm đương vị trí quản gia từ thời ba mẹ của tiên sinh lận, mãi cho đến khi ba mẹ tiên sinh xảy ra chuyện thì bác ấy luôn theo hầu bên cạnh tiên sinh.
"Các người đều trông chừng Bạch thiếu gia một chút, nếu như nhìn thấy cậu ta làm gì thì đều phải ghi chép lại, nhất là nếu nhìn thấy cậu ta đi lên tầng 3."
Bạch Thủy Kim đi theo hướng quản gia chỉ thì tìm được phòng ăn và phòng bếp, khi cậu vừa ngồi vào bàn thì đã có người mang thức ăn lên.
"Cảm ơn."
Bàn tay của người đưa hồng trà cứng đờ, tách trà phát ra tiếng lạch cạch nho nhỏ trên khay.
"Thiếu gia không cần cảm ơn, đây là việc nên làm."
Bị người ta gọi như vậy, Bạch Thủy Kim vẫn có chút không quen, việc này làm cậu nhớ đến khoảng thời gian lúc trước khi còn làm việc ở quán cà phê, cậu làm rất nhiều việc, chỉ cần là kiếm tiền hợp pháp thì cái gì cậu cũng làm, những người phục vụ trong quán cà phê đều ăn mặc như những người hầu ở đây, cũng đều sẽ nói chuyện như vậy.
《Hoan nghênh chủ nhân quay trở lại》, 《Hoan nghênh đại tiểu thư trở về nhà》, 《Không cần khách sáo, thưa chủ nhân》, mấy lời chào hỏi lúc đầu vẫn còn đàng hoàng nhưng về sau lại dần dần chuyển thành 《Chủ nhân, nơi này làm việc hợp pháp, còn như vậy nữa thì con m.ạ nó tôi sẽ báo cảnh sát ó》, 《Nắm đấm như bao cát một giây sau sẽ rơi trên mặt ngài ó》, 《Tiểu phi đằng đến đây~~~》.
*Phi đằng ở đây chơi chữ tức là đem dây đến trói người.
Cuối cùng bởi vì cho khách hàng ăn nắm đấm quá mức vui vẻ mà cậu bị đuổi.
Quả nhiên bữa ăn của mấy người nhà giàu phong phú hơn nhiều, Bạch Thủy Kim nhìn món ăn trên bàn mà cứ nghĩ bản thân đang tham dự quốc yến.
Hương vị của mỗi món ăn đều khác nhau, đời trước cậu không có cơ hội để ăn những món ngon như vậy, đôi lúc vì phải dành dụm tiền mua trang phục biểu diễn mà 1 ngày chỉ ăn có hai cái màn thầu với dưa muối.
Cậu không có thói quen lãng phí thức ăn, nên cho dù đã no đến căng bụng thì vẫn ăn hết sạch sẽ thức ăn trên bàn.
Người hầu đứng bên chứng kiến mọi việc: Đây chính là quỷ đói đầu thai rồi!
Sau khi kết thúc bữa sáng, người hầu bắt đầu dọn dẹp, Bạch Thủy Kim cũng đứng dậy giúp một tay khiến cho người hầu bị dọa sợ: "Bạch thiếu gia, để đó cho chúng tôi làm là được rồi."
Bạch Thủy Kim mím môi cầm đĩa ăn trên tay, chân mày chau lại, nhưng nếu làm như vậy thì cậu cứ có cảm giác bản thân đã gây ra tội ác tày trời.
Cậu là loại người khi đi đến tiệm làm tóc để cắt tóc thì đều nghểnh cổ lên, lo sợ thợ làm tóc sẽ mệt.
"Vận động sau giờ cơm."
"Không không không."
"Nhưng mà không vận động thì tôi sẽ nôn mất."
"......"
Bạch Thủy Kim được như ý nguyện mà mang đĩa đi vào phòng bếp, cậu thuận tiện quan sát xung quanh, phòng bếp rất sạch sẽ, tất cả đồ dụng, dụng cụ làm bếp đều được sắp xếp ngăn nắp.
Trước bàn nấu ăn có một người phụ nữ hơi mập mạp, nhìn có vẻ thật thà chất phác đang đứng đó lặng lẽ lau nước mắt.
Hôm nay khu vực phòng bếp đã bị đuổi không ít người, bà ta thì bị chửi cho một trận, từng tuổi này rồi còn bị chửi trong lòng rất khó chịu, đau lòng hơn nữa chính là mấy đứa trẻ mà bà thật lòng đối đãi lại ức hiếp bà, lừa gạt bà.
Lúc này trước mặt bà ta xuất hiện một tờ giấy ăn, má Lý xoay đầu qua thì liền chạm phải đôi mắt trong veo của đối phương.
"Dùng đi."
Bạch Thủy Kim nhét tờ giấy ăn vào tay bà, vốn dĩ cậu tính dùng nó để chùi miệng nhưng bây giờ cứ để cho bà ta vậy, tờ giấy vẫn còn sạch đó.
Con người cậu không chịu nổi khi nhìn thấy người ta khóc.
Má Lý thụ sủng nhược kinh, Bạch Thủy Kim thoạt nhìn không giống người giúp việc, bà ta rất sợ hãi mấy người chủ trong nhà này, vội vàng cầm lấy giấy ăn lau nước sạch nước mắt, lo sợ đối phương trách mình không biết nhận ân tình.
Bạch Thủy Kim nhìn bộ dạng u sầu của bà ta: "Sao bà lại khóc vậy? Có chuyện gì đau lòng à?"
Má Lý lắc đầu: "Là do tôi không làm tốt công việc của mình."
"Công việc gì cơ?" Bữa sáng ăn rất ngon mà, làm quá tốt luôn ấy.
"Hôm nay xảy ra sơ sót, không kịp làm cơm trưa để tiên sinh mang đi."
Bạch Thủy Kim chớp chớp mắt: "Mỗi ngày Vương Hoàn Tu đều mang cơm trưa tới công ty sao?"
Má Lý gật đầu.
"Sao anh ta không ăn ở căn tin của công ty hoặc là đi ra ngoài ăn?"
Má Lý hốt hoảng: "Cậu không biết sao?"
Tóc ngố trên đầu Bạch Thủy Kim dựng đứng, radar dò dưa được khởi động: "Tại sao vậy?"
"Lúc trước các nhân viên trong công ty của tiên sinh đều ra ngoài ăn trưa cả, buổi trưa người đi lại trong công ty rất đông, người của công ty đối thủ có ý đồ xấu nên đã phái người nhân lúc nghỉ trưa mà trà trộn vào công ty..."
Bạch Thủy Kim mở to mắt: "Vào đó để ăn cắp các văn kiện cơ mật?"
"Không có, bọn họ tưới nước sôi làm chết chậu cây phát tài ở tầng 1."
"......"
Quả là một màn thương chiến tàn độc.
Sau đó, công ty đã thành lập căn tin nội bộ, lúc bận rộn Vương Hoàn Tu thường hay quên ăn trưa, lúc anh ta đến đó thì nhân viên đều không được thoải mái, nên dứt khoát mang theo cơm đến công ty luôn.
Bạch Thủy Kim không hề biết gì về chuyện này, trong sách không có đoạn này, dù sao thì cũng là góc nhìn của nhân vật chính, ngoại trừ cốt truyện chủ tuyến ra thì cuộc sống của phản diện đều được viết khá qua loa và cũng có khi không viết gì.
Sau khi dùng bữa sáng xong thì Bạch Thủy Kim nhận được thông báo về việc chuyển phòng, căn phòng mới của cậu nằm ở cuối tầng 2, đẩy cửa ra, bên trong đều được dọn dẹp sẽ sạch gọn gàng, tuy không rộng lớn giống như phòng của Vương Hoàn Tu, nơi này chỉ có một phòng tắm và một phòng vệ sinh nhưng Bạch Thủy Kim lại cảm thấy rất hài lòng, đã là tốt lắm rồi.
Tốt hơn căn phòng mà đời trước cậu ở rất nhiều.
Tất cả mọi người đều đang chú ý đến biểu tình của Bạch Thủy Kim, nghe đồn tính cách người này rất tệ, làm việc rất hồ đồ, không biết an phận thủ thường, gia đình giàu có sau một đêm, nhưng bên trong vẫn là lòng dạ tiểu nhân. Truyện Trinh Thám
Quản gia khịt mũi khinh thường: "Hộ bộc phát quả là chưa từng trải sự đời."
*Hộ bộc phát chỉ nhà giàu mới nổi, giàu lên trong thời gian ngắn.
Bạch Thủy Kim làm tổ trên sofa tầng 1, trong lòng ôm một chiếc gối mềm mại, sờ rất đã tay, cậu mãn nguyện mà nhìn chiếc tivi LCD 120 inch trước mặt.
Cậu cẩn thận ghi nhớ nguyên tắc sống lại của đời này, phải đối xử tốt với bản thân, mà sở thích trong đời cậu là được ngắm nhìn mấy anh chàng đẹp trai.
Nhìn trai đẹp thì đôi mắt sẽ thoải mái hơn, tâm trạng cũng sẽ trở nên tốt hơn nhiều.
Mở tivi lên, Bạch Thủy Kim tìm được một bộ phim cổ trang toàn là soái ca, cậu vừa xem vừa la hét.
"Ú hú! Chồng ơi!"
"Ô hô! Người này cũng là chồng."
"Chồng!!!! Tất cà đều là chồng mình."
Từng gương mặt đẹp trai xuất hiện trên màn hình tivi, thật không ngờ đồ ăn ở thế giới này đã ngon rồi, mà đến cả nam diễn viên cũng vừa đẹp vừa diễn hay nữa chứ.
Xem phim cả một ngày, Bạch Thủy Kim đã nhận đến 5 6 người chồng, người đẹp trai nhất cũng là nam chính của bộ phim này được cậu phong làm hoàng quý phi, những người còn lại lần lượt là quý nhân, tần, đáp ứng...
Đương nhiên vị trí chính chủ đông cung là không thể thay đổi được rồi, không ai có thể đá anh xã cậu ra khỏi ngôi vị hoàng hậu cả.
Tuy rằng mấy anh đẹp trai này mỗi người mỗi vẻ, nhưng anh xã của cậu lại càng độc đáo hơn.
Tất cả mọi người đều cho rằng Bạch Thủy Kim nhất định sẽ không vui khi được sắp xếp ở trong phòng kho như vậy, với tính cách phá phách vô lại của cậu ta thì chắc chắn sẽ làm loạn một phen, ai ngờ đối phương cả ngày hết ăn rồi lại xem tivi nhận chồng linh ta linh tinh, trải qua một ngày tràn đầy màu sắc, không có chút nào gọi là đau lòng cả.
Quản gia vẫn luôn chú ý đến Bạch Thủy Kim, chỉ cần cậu ta dám bước chân lên tầng 3 thì sẽ lập tức chụp ảnh.
Kết quả người ta chẳng có chút lòng sự nghiệp nào, cả ngày chui rúc trên sofa nhận người thân, cứ mở miệng là lại một tiếng chồng ơi.
Bạch Thủy Kim bị vẻ đẹp trai của nam chính trên tivi hớp hồn, cứ ngọ nguậy trên sofa như một con trùng rồi lại lấy gối ôm nhét vào trong áo.
"A, có thai rồi."
"......"
Đồ vô liêm sỉ!
Quản gia nhấn mở chức năng quay video trên điện thoại rồi chỉa vào Bạch Thủy Kim.
.......
Đêm đến, Vương Hoàn Tu từ công ty về đến nhà, anh đứng ở huyền quan, người hầu liền đi đến cầm lấy đồ đạc trên tay anh.
Quản gia: "Tiên sinh, chào mừng về nhà."
Vương Hoàn Tu mắt cũng không thèm nhấc, thay dép rồi đi vào trong.
"Tiên sinh không hỏi xem cả ngày hôm nay Bạch thiếu gia ở nhà làm gì sao?".
Bạch Thủy Kim?
Ra ngoài cả một ngày anh cũng sắp quên mất trong nhà còn có thêm một người.
Vương Hoàn Tu thuận tiện hỏi một câu: "Cậu ta đã làm những gì?"
Quản gia bắt đầu thêu dệt trên diện rộng: "Bạch thiếu gia này mới sáng ra đã không được bình thường, lúc dùng bữa thì cứ như quỷ đói đầu thai vậy..."
Ông ta nói một đống nhưng lại chẳng trúng trọng điểm.
Vương Hoàn Tu chau mày, anh không có tâm trạng nghe tiếp nữa, nhấc chân rời đi.
Người hầu được quản gia chọn trúng khi đụng phải ánh mắt của Vương Hoàn Tu thì run rẩy báo cáo lại: "Bạch thiếu gia sáng nay ăn sạch cả bàn thức ăn, trưa đến thì ăn hai bát cơm to, tối thì lại ăn hết cả một con gà..."
"......"
Những việc nhỏ nhặt như vậy nghe vào chẳng khác nào đổ rác vào tai.
Người hầu bị quản gia chọc một cù chỏ, nói tiếp: "Vẫn... vẫn còn."