Sau đêm động phòng, người ta thường có chút mệt mỏi.
Giang Lâm nghi có thể là lúc trước Vệ Vân Chiêu ăn chay quá lâu, dù sao cũng là người mới hơn hai mươi, lần đầu tiên ăn thịt thì muốn ăn cho đã nên đặc biệt dũng mãnh, giống y như Giang Lâm khen hắn lúc trước.
Trước tiên không đề cập tới chuyện họ thử bao nhiêu loại tư thế, chủ yếu nhất là ngày hôm sau, suýt nữa Giang Lâm đã không dậy được.
Cậu tự nhận thân thể cường tráng, bình thường một người đánh mười người cũng không có vấn đề gì, sao có thể vì buổi tối đã làm một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám,… cụ thể thì cậu cũng không nhớ là bao nhiêu lần vận động trên giường mà suýt chút nữa không xuống giường được cơ chứ, rõ ràng chỉ cần nằm ở trên giường, hoàn toàn không cần dùng sức cơ mà?
Giang Lâm rất khó hiểu.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Vệ Vân Chiêu thì cậu có được một chút an ủi.
Tuy Giang Lâm cảm thấy rất có thể là Vệ Vân Chiêu sợ cậu tức giận nên cố ý giả vờ.
Vệ Vân Chiêu che tay vào chỗ thận, ngồi ở bên giường khen ngợi Giang Lâm: “Tối hôm qua phu nhân rất lợi hại, khiến vi phu muốn ngừng mà không được, hôm nay thật là suy yếu.”
Giang Lâm nằm ở trên giường lạnh lùng nhìn hắn: “Hôm nay xem như ta được mở mang hiểu biết, lần đầu tiên biết khen người khác là dùng câu ‘muốn ngừng mà không được’ để hình dung đấy.”
Vệ Vân Chiêu lấy lòng cười với Giang Lâm: “Là ta không hiểu biết, không biết cách khen ngợi người khác, phu nhân thứ lỗi.”
Hắn đỡ Giang Lâm ngồi xuống, để Giang Lâm tựa đầu lên vai hắn, đưa tay xoa bóp eo cho Giang Lâm, Giang Lâm dụi dụi vào cổ Vệ Vân Chiêu rồi hừ hừ hai tiếng.
Trên người không thoải mái thì tâm trạng cũng sẽ không tốt, tâm trạng không tốt thì sẽ muốn gây sự với kẻ bày trò.
Giang Lâm thành tâm đề nghị: “Sau này chúng ta phải điều độ một chút, bằng không một lần tiêu hao quá nhiều thì khôi phục không dễ, còn dễ yếu thận nữa, quan trọng nhất là sẽ tiêu hao sớm hạnh phúc trong tương lai. Ngươi cũng không muốn sau này sớm bị lực bất tòng tâm đúng không?”
Đương nhiên là Vệ Vân Chiêu không muốn, không, hẳn là hắn chắc chắn sẽ không xuất hiện tình huống lực bất tòng tâm mới đúng.
Nhưng lúc này thì chắc chắn phải nghe lời phu nhân rồi: “Hết thảy đều nghe phu nhân, phu nhân nói cái gì thì là cái đó.”
Giang Lâm khá vừa lòng với câu trả lời này, cậu chỉ đa͙σ Vệ Vân Chiêu xoa bóp bên kia, hai bên đều đau.
“Chuyện chúng ta kết hôn vẫn chưa thông báo cho phủ An Dương Bá, hôm nay có cần trở về xem không?”
Bây giờ phủ An Dương Bá cũng chẳng còn mấy ai, Giang Cẩm Nguyệt đã chết, Giang Trấn cũng bị lưu đày, không biết còn có thể sống sót trở về hay không.
Giang Huy đi học ở thư viện, không thường về phủ, mà Triệu Thu Như đã điên rồi, tính ra thì chỉ còn lại một mình An Dương Bá là chủ nhân đúng nghĩa trong phủ mà thôi.
An Dương Bá cũng ngày ngày ngóng trông Giang Lâm trở lại phủ An Dương Bá, nhưng Giang Lâm thù dai, không muốn làm lão vừa ý nên rất ít khi trở lại.
Có điều cuối cùng thì kết hôn cũng không phải là chuyện thường, theo lễ nghĩa cũng nên trở lại một chuyến để báo tin vui.
Hôm qua không mời còn có thể nói là do Giang Lâm đã là người nhà họ Vệ, cũng không tiện lại mời người nhà mẹ đẻ đến tham gia việc kết hôn này một lần nữa, nhưng nếu hôm nay cũng không quay lại thì sợ là sẽ bị người khác nói lời dèm pha.
Phiền phức thì càng ít càng tốt, Giang Lâm hừ hai tiếng nói: “Vậy thì buổi chiều trở về, đúng lúc khi trước Thường An nói Thu Thủy có thai, lúc về ta sẽ hỏi hỏi lão cha trên giời rơi xuống kia muốn thu xếp cho nàng ta như thế nào.”
Lúc Giang Lâm mới nghe được tin tức cũng rất bất ngờ, không nghĩ tới lão kia là loại hình càng già càng dẻo dai, già đầu rồi mà còn có thể khiến ŧıểυ thiếp mang thai.
Lúc còn chưa mang thai thì không sao, Thu Thủy cũng đồng ý làm một sủng thiếp, sau khi có hài tử thì chỉ sợ là sẽ có rất nhiều suy nghĩ sẽ không giống như trước nữa, đặc biệt là vợ cả Triệu Thu Như đã điên rồi, cậu muốn trở về hỏi ý tứ của Thu Thủy xem thế nào, cũng thuận tiện nhìn xem thái độ của An Dương Bá nữa.
“Được, ta sẽ bảo quản gia chuẩn bị một ít quà cáp, đến lúc đó mang theo. Thoải mái hơn chút nào chưa?” Mặc dù đang nói những chuyện khác nhưng động tác xoa bóp của Vệ Vân Chiêu cũng không dừng lại.
“Cũng tạm.” Giang Lâm được xoa bóp thật thoải mái, thậm chí còn có chút buồn ngủ.
Vệ Vân Chiêu đỡ cậu nằm xuống một lần nữa rồi nói: “Ngủ tiếp một chút đi, ta ở cùng ngươi.”
“Ừ.” Giang Lâm chỉ trả lời một câu đã ngủ say.
Chờ đến khi cậu tỉnh lại thì đã qua buổi trưa, người tỉnh táo hơn nhiều, eo cũng không mỏi như trước nữa.
Vệ Vân Chiêu đã dặn dò nha hoàn bày bữa trưa xong, tất cả đều là đồ ăn thanh đạm, hắn nói với Giang Lâm: “Ăn cơm trưa xong thì chúng ta sẽ đi phủ An Dương Bá.”
Giang Lâm vừa mới ngồi xuống bưng bát lên, còn chưa kịp đưa thìa cháo vào trong miệng thì Chu Thành Vọng đã lao vào như bị chó đuổi theo vậy: “Lâm Nhi, xảy ra chuyện rồi.”
Giang Lâm buông thìa xuống rồi ngồi thẳng người hỏi y: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Chu Thành Vọng đặt mông ngồi xuống bên cạnh cậu: “Phụ thân ta nhận được tin tức, hôm nay Hoàng thượng đã hạ chỉ phế Thái tử rồi.”
Đây rõ ràng là chuyện tốt mà, chắc chắn Chu Thành Vọng không thể chạy tới vì chuyện này được nên cậu hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì đương nhiên là lập Thái tử mới rồi, các ngươi biết Thái tử mới này là ai không, chính là Ngũ hoàng tử ngày ngày ở trong phủ của mình, cửa lớn không ra cửa trong không bước đó đấy, Hoàng thượng không chỉ hạ chỉ lập Ngũ hoàng tử làm Thái tử mà còn nói muốn truyền ngôi cho hắn nữa!”
Chu Thành Vọng nói mà sắp sốt ruột muốn chết rồi: “Thánh chỉ đã viết xong rồi, bây giờ có thể làm gì đây?”
Kết quả y nói xong thì cả Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu lại nở nụ cười.
Chu Thành Vọng càng nóng nảy hơn: “Không phải, hai ngươi phản ứng như thế là sao? Lục hoàng tử phí hết tâm tư tính toán nhiều năm như vậy, cuối cùng toàn bộ lại thành của người khác, các ngươi và Lục hoàng tử có quan hệ tốt mà sao đến lúc này các ngươi vẫn còn cười được thế?”
“Lâm Nhi, các ngươi đắc tội Hoàng thượng quá nhiều, nhỡ Ngũ hoàng tử nghe nguyện vọng trước khi chết gì đó của Hoàng thượng mà trả thù các ngươi thì phiền phức lớn đấy.”
“Được rồi được rồi, đừng nóng vội.” Giang Lâm an ủi Chu Thành Vọng: “Ngũ hoàng tử đăng cơ cũng cực kì tốt.”
Từ tối hôm qua, lúc Việt Hằng đưa người đến uống rượu mừng của họ thì trong lòng hai người Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu đã có suy đoán rồi, đặc biệt là Ngũ hoàng tử tuyệt đối không giống với lời đồn, hơn nữa lúc trước Việt Hằng đã đề cập tới chuyện y đã có ứng cử viên cho người thừa kế ngôi vị Hoàng đế đời tiếp theo từ lâu rồi thì cũng không khó đoán được, người kia chính là Ngũ hoàng tử Việt Thành.
“Là sao cơ?” Chu Thành Vọng mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng nhưng lại không rõ lắm, y mở to hai mắt ngơ ngác.
Giang Lâm nói: “Nói thế này nhé, sao ngươi biết không phải y cam tâm tình nguyện nhường cho người khác?”
Mà người khác này rõ ràng chính là Ngũ hoàng tử.
“Vậy nên… ngay từ đầu Lục hoàng tử đã muốn Ngũ hoàng tử đăng cơ rồi ư?” Vẻ mặt của Chu Thành Vọng tràn ngập khiếp sợ.
Giang Lâm mỉm cười gật đầu: “Hẳn là vậy, dù sao đây cũng là chuyện của hai huynh đệ họ, người ngoài cũng không cần biết đâu.”
Chu Thành Vọng muốn nói, đây chính là ngôi vị Hoàng đế, tranh thắng chính là người cao quý nhất trong thiên hạ, quản lý rất nhiều người, sao có thể chỉ là chuyện của hai người được?
Nhưng nghĩ lại thì lúc hoàng cung đã gần như bị Lục hoàng tử nắm trong tay, quá nửa văn võ trong triều đều thuộc phe Lục hoàng tử, vậy thì đúng là ai đăng cơ chỉ là chuyện của hai huynh đệ họ rồi, không, hẳn là một mình Lục hoàng tử quyết định mới đúng.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của hai người Giang Lâm thì Chu Thành Vọng lập tức bất mãn: “Các ngươi đã biết từ trước rồi đúng không?”
Chu Thành Vọng nắm vai Giang Lâm lắc rồi lên án nói: “Lâm Nhi, chúng ta có phải là huynh đệ tốt hay không, chuyện lớn như vậy mà ngươi không nói với chúng ta!”
Giang Lâm đẩy tay y ra: “Chúng ta cũng là tối hôm qua mới nhìn thấy Ngũ hoàng tử sau liền đoán ra, trước chỉ là biết Lục hoàng tử sẽ không đăng cơ, cụ thể hắn muốn đẩy người nào đi tới hắn một chút cũng không tiết lộ quá.”
Chu Thành Vọng miễn cưỡng chấp nhận cách nói này, có điều y cực kỳ tò mò với suy nghĩ của Lục hoàng tử: “Sao Lục hoàng tử không tự mình làm Hoàng đế nhỉ, trẻ trung, thông minh, tài năng, vừa nhìn đã thấy có dáng vẻ của minh quân rồi.”
Giang Lâm nói: “Có thể y cần làm chuyện quan trọng hơn chuyện làm Hoàng đế cũng nên.”
Chu Thành Vọng không nghĩ ra chuyện gì có thể quan trọng hơn ngôi vị Hoàng đế cả.
Giang Lâm tốt bụng tiết lộ một chút cho y: “Giết vua.”
Chu Thành Vọng sợ đến run lên một cái, suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống.
“Thế… thế thì to gan quá rồi.”
Giang Lâm hỏi y: “Hẳn ngươi đã nghe chuyện của Lệ phi nương nương rồi chứ?”
Chu Thành Vọng ngơ ngác gật đầu.
Giang Lâm nói: “Lục hoàng tử yên phận nhiều năm, đóng vai ma ốm nhiều năm như vậy chính là vì muốn báo thù cho Lệ phi nương nương, vì trong lòng y thì Lệ phi nương nương quan trọng hơn ngôi vị Hoàng đế.”
Có lẽ trong mắt rất nhiều người thì Lệ phi chỉ là sinh ra Lục hoàng tử mà thôi, chưa từng nuôi dưỡng y một ngày nào thì sao lại đáng để Lục hoàng tử báo thù cho bà ấy mà từ bỏ ngôi vị Hoàng đế cơ chứ?
Nhưng đối với Việt Hằng mà nói, mẫu phi của y không thể nuôi dưỡng y là vì bất đắc dĩ, không có cơ hội, nhưng trong lòng Lệ phi vẫn luôn nhớ đến con mình, trước khi chết còn nghĩ mọi cách để trải đường cho y, dưới tình hình lúc đó thì đây đã là tất cả những gì mà Lệ phi có thể làm được rồi.
Việt Hằng là người trọng tình, cũng ân oán rõ ràng, y biết rõ thứ mình muốn là gì.
Chu Thành Vọng nghe Giang Lâm phân tích xong thì kính nể Lục hoàng tử thêm vài phần, nhưng y lại cảm thấy rất đáng tiếc.
Giang Lâm không nghĩ như vậy, cậu nói: “Chúng ta không thể khiến người chết sống lại là có chút tiếc nuối, nhưng chúng ta đã cố hết sức làm những chuyện mình có thể làm, trong lòng còn nhớ về họ là được rồi.”
Cảm xúc của Chu Thành Vọng tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, y đặt tay lên vai Giang Lâm: “ŧıểυ Lâm Nhi, ngươi nghĩ thông suốt thật đấy.”
Giang Lâm uống một hớp cháo, ra hiệu cho Chu Thành Vọng nhìn về phía bên cạnh, Chu Thành Vọng nghiêng đầu nhìn sang thì thấy Vệ Vân Chiêu đang nhìn mình trừng trừng, y đọc được trong mắt hắn tràn ngập hai chữ ‘thiếu đòn’.
Chu Thành Vọng thu tay về theo phản xạ rồi lập tức đứng dậy bỏ chạy như bị chó đuổi y như lúc tới vậy.
Giang Lâm nhìn mà buồn cười, cậu ngoắc tay với Vệ Vân Chiêu: “Phu quân ghen à?”
“Ghen.” Vệ Vân Chiêu đáp rất thẳng thắn, còn dịch ghế tựa tới gần Giang Lâm: “Phu nhân, ta ghen.”
Giang Lâm gật đầu: “Nhìn ra rồi, sau đó thì sao?”
Vệ Vân Chiêu chỉ vào mặt của mình: “Cần phu nhân an ủi mới có thể vui vẻ trở lại được.”
Giang Lâm múc một thìa cháo đưa đến bên miệng Vệ Vân Chiêu, Vệ Vân Chiêu há miệng ăn theo phản xạ, nhưng hắn không hiểu Giang Lâm cho mình ăn cháo là có ý gì.
Giang Lâm giải thích: “Cháo này ta ăn rồi, cái thìa ta cũng dùng rồi, như vậy thì coi như chúng ta đang hôn môi gián tiếp đấy.”
Vệ Vân Chiêu suy tư trong chốc lát, hắn hiểu ý của Giang Lâm rất nhanh, còn có thể vận dụng lấy tay cầm quả nho, ăn một nửa rồi đút nửa kia vào trong miệng Giang Lâm.
Giang Lâm vừa định khen hắn một câu học nhanh thì đã thấy Vệ Vân Chiêu cắn một nửa quả nho tiến tới, ý đồ cực kỳ rõ ràng.
Giang Lâm nhìn xung quanh, các nha hoàn hầu hạ đã không thấy bóng người từ lâu, họ rất thông minh lui xuống để thuận tiện cho hai người vừa ăn cơm vừa tình chàng ý thiếp dính chặt vào nhau.
Vậy nên sao có thể phụ lại ý tốt của họ được, Giang Lâm đương nhiên xoay người ngậm lấy nửa quả nho kia, mũi còn thuận tiện cọ một cái.
Bữa trưa này tốn không ít thời gian, đến khi ra cửa thì miệng của hai người đều đỏ lên, còn hơi sưng nữa, bởi vậy có phán đoán là nếu không phải dùng sức quá mạnh thì chính là hôn thời gian dài, bằng không sao có thể có hiệu quả như vậy được?
Đám nha hoàn nhìn bóng lưng của hai người, vừa ước ao vừa có chút hưng phấn nói: “Thiếu gia cùng Thiếu phu nhân ân ái thật đấy.”
Mà hai người ân ái lại có chút xấu hổ, dù sao đi ra ngoài gặp người mà mồm miệng vừa nhìn đã biết là ban ngày làm việc xấu như thế này thì cũng xấu hổ lắm.
Giang Lâm oán trách Vệ Vân Chiêu hai câu thì bị Vệ Vân Chiêu hỏi ngược lại: “Phu nhân có thoải mái không?”
Giang Lâm cũng không tiện phủ nhận nên thành thật gật đầu, sau đó đổi lấy một câu của Vệ Vân Chiêu: “Vậy lần sau vi phu còn dám làm nữa.”
Giang Lâm cảm thấy mình cũng không thể nhát được: “Vậy chờ đến buổi tối lại tiếp tục, hôn cho đủ mới thôi.”
Vệ Vân Chiêu đột nhiên nở nụ cười, hắn nhéo nhéo lòng bàn tay của Giang Lâm: “Hôn phu nhân thì sao mà đủ được?”
Nghe câu này mà trong lòng Giang Lâm suýt chút nữa nói tiếp một câu theo phản xạ: ‘Đúng vậy, ta hôn tốt như vậy cơ mà.’
Nhưng vẻ đắc ý lộ ra rõ ràng trên mặt cậu cũng đã biểu đạt được lúc này cậu đang nghĩ gì rồi, Vệ Vân Chiêu ôm lấy cậu: “Phu nhân, ta thích ngươi.”
Giang Lâm cảm thấy người đàn ông vừa mới ăn thịt này hôm nay đặc biệt dính người, còn thích làm nũng, nhưng cậu lại cực kì thích hắn như thế nên hoàn toàn dung túng hắn.
Xe ngựa tới cửa phủ An Dương Bá, hai người quấn quýt nắm tay nhau xuống xe ngựa vào phủ, khác với lúc trước, hiện tại Giang Lâm về phủ thì quản gia cực kì tôn kính, chỉ sợ đón tiếp không chu đáo mà thôi.
Mà biết được họ trở về thì An Dương Bá cũng lập tức ra nghênh tiếp, thái độ cực kì nhiệt tình.
An Dương Bá cũng đã biết chuyện kết hôn rồi, lão muốn hỏi Giang Lâm tại sao lại không nói với lão nhưng lại sợ Giang Lâm không vui, cũng may Vệ Vân Chiêu chủ động mở miệng giải thích, lại sai người mang quà lại mắt đã chuẩn bị trước vào, thành công trấn an An Dương Bá.
Sau đó thì đến lượt An Dương Bá hưng phấn chia sẻ với Giang Lâm tin tức tốt là lão lại sắp có con trai.
An Dương Bá không còn chỗ dựa nào nữa này còn sai người đi mời Thu Thủy tới để Giang Lâm gặp đứa em trai còn chưa sinh ra của cậu.
Ánh mắt Giang Lâm nhìn An Dương Bá thật là một lời khó nói hết, cậu hoài nghi có phải lão cố tạo trẻ con đến mức đầu óc choáng váng rồi hay không?
Người còn chưa tới thì Giang Lâm đã hỏi An Dương Bá trước: “Phụ thân định cho nàng ta danh phận ư?”
“Nàng ta’’ này tất nhiên là chỉ Thu Thủy, An Dương Bá tự cảm thấy đã hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Giang Lâm nên tích cực tỏ thái độ: “Lâm Nhi con yên tâm, phụ thân sẽ không cho người khác cướp đi vị trí Thế tử của con đấu, tuy đứa đệ đệ này là phụ thân già rồi mới có con, phụ thân sẽ thương nó chiều nó, nhưng phụ thân có chừng mực, thứ không phải là của nó thì chắc chắn sẽ không để nó mơ tưởng đến đâu.”
Chưa nói đến chuyện đứa nhỏ này là nam hay nữ, chỉ riêng việc kém từng này tuổi thôi cũng đã không thể tạo thành uy hiếp gì với cậu rồi, đương nhiên quan trọng nhất là cậu cũng chẳng coi trọng gì vị trí Thế tử này cả.
Giang Lâm quyết định bỏ qua, cậu cứ hỏi thẳng Thu Thủy thì hơn.
Thu Thủy được mời tới rất nhanh, nàng ta quy củ vấn an mấy người Giang Lâm, An Dương Bá liên tục khen ngợi Thu Thủy với Giang Lâm, vẻ mặt tràn đầy từ ái nhìn bụng của Thu Thủy, rõ ràng là vừa chờ mong vừa yêu thích đứa bé này.
So với lúc trước thì Thu Thủy cũng nhiều thêm vài phần dáng vẻ hiền mẫu, sau khi ngoan ngoãn nghe An Dương Bá khen một hồi thì Thu Thủy chủ động đề nghị muốn nói riêng với Giang Lâm mấy câu, An Dương Bá bị nàng ta dỗ thực vui vẻ nên đương nhiên đáp ứng, còn gọi Vệ Vân Chiêu ra ngoài, nói là muốn chơi cờ với hắn.
Người vừa đi thì Thu Thủy lập tức quỳ xuống trước mặt Giang Lâm, Giang Lâm không mở miệng, chờ nàng ta nói chuyện.
Thu Thủy nói: “Thu Thủy muốn cầu Thế tử tương lai có thể chăm nom cho đứa trẻ trong bụng ta một chút.”
Giang Lâm giơ tay: “Nếu như là vì chuyện này thì đứng lên rồi nói.”
“Vâng.” Thu Thủy đứng dậy, cung kính đứng trước mặt Giang Lâm: “Thu Thủy tự biết thân phận thấp kém, có thể có một đứa con đã là chuyện may mắn, không dám ỷ vào đứa trẻ này mà mơ tưởng đến thứ không thuộc về mình. Chỉ là Thu Thủy xuất thân thấp hèn, Bá gia tuổi cũng lớn, Thu Thủy chỉ sợ sau này con mình sẽ không có ai dạy dỗ nên mới đến khẩn cầu Thế tử.”
“Chỉ là như vậy thôi sao?” Giang Lâm nâng mắt nhìn chằm chằm Thu Thủy.
“Ta còn sợ đứa nhỏ này không sống sót được.” Lúc Thu Thủy nói lời này rõ ràng có vài phần kiêng kỵ.
Giang Lâm: “Nói đi, rốt cuộc là vì cái gì.”
Thu Thủy không dám che giấu mà nói ra chuyện mình vô tình nghe được cho Giang Lâm biết: “Vài ngày trước ta nghe trộm được nha hoàn hầu hạ Phu nhân nói, Phu nhân không phải là tự mình phát điên mà là bị người khác bỏ thuốc đầu độc nên mới điên, thuốc độc này là do Nhị thiếu gia hạ.”
Chuyện này đã ở trong dự tính của Giang Lâm, lúc trước cậu đã nghi ngờ là Giang Trấn làm rồi.
“Nhưng thuốc này lại là người nhà họ Triệu cho Nhị công tử, vì muốn trả thù Phu nhân lúc trước hiến kế cho nhà họ Triệu nên khiến bọn họ đắc tội với nhà họ Vệ, ta sợ sau này người nhà họ Triệu sẽ ra tay với đứa bé trong bụng ta.”
Giang Lâm vốn đã biết người nhà họ Triệu nhỏ nhen rồi, cậu cũng đã từng thấy sự tàn nhẫn của họ, nhưng bây giờ nghe được chuyện Thu Thủy nói thì cậu vẫn cảm thấy mình được mở rộng tầm mắt.
Giang Lâm hỏi: “Nếu Triệu Thu Như không tiếp tục uống thuốc nữa thì bệnh điên sẽ khỏi chứ?”
Thu Thủy nói: “Nhìn thì có vẻ tốt hơn lúc uống thuốc một chút, có điều đã uống thuốc thời gian dài như vậy lại liên tục bị nhốt, cho dù không điên thật thì cũng chẳng kém là bao.”
Vậy cũng đúng, có điều Giang Lâm cũng muốn nhìn trò hay.
Nhà họ Triệu và Triệu Thu Như đều không tốt đẹp gì, cậu không ra tay nhưng có thể cho Triệu Thu Như một cơ hội để bọn họ chó cắn chó.
Lúc Triệu Thu Như không phát rồ thì vẫn có chút đầu óc.
Giang Lâm nói: “Chỉ cần ngươi đừng sinh tâm tư không nên có thì ta sẽ giúp ngươi dạy dỗ đứa trẻ này, ngày mai ta sẽ sai người đưa lại đây cho ngươi, ngươi nghĩ cách để Triệu Thu Như khỏe lên, cũng nói cho bà ta biết việc nhà họ Triệu làm.”
Thu Thủy lập tức biết Giang Lâm muốn làm gì, nàng ta khom người một cái: “Thế tử yên tâm, Thu Thủy nhất định sẽ làm tốt.”
Giang Lâm đứng dậy đi ra ngoài, đến xem Vệ Vân Chiêu và An Dương Bá chơi cờ.
Thu Thủy ở trong phòng nhìn bóng lưng của Giang Lâm, vui mừng chính mình không sinh ra tâm tư không nên có, người dám đối nghịch với Hoàng thượng cũng không phải người nàng ta có thể chọc được.
Có điều Thế tử đã hứa thì sau này, đứa bé trong bụng nàng ta sẽ không phải chịu khổ, Thu Thủy đã thỏa mãn rồi.
Sau khi trở về từ phủ An Dương Bá thì Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu gặp được Việt Hằng có chút chật vật ở cửa lớn nhà họ Vệ.
Giang Lâm cho y cũng vào nhà rồi tò mò hỏi: “Điện hạ cũng bị chó đuổi hả?”
Việt Hằng ngồi xuống, rót chén nước cho mình uống rồi thở gấp nói: “Còn đáng sợ hơn chó nữa, bổn điện hạ cũng lần đầu biết các vị đại nhân bình thường trông như đi một bước cũng thở dốc này đuổi theo người khác lại cứ như bay như thế, ta vừa trẻ tuổi vừa biết võ công mà suýt chút nữa bị họ bao vây.”
Vì sao muốn ngăn cản Việt Hằng thì hai người Giang Lâm cũng có thể đoán được.
“Thánh chỉ đã hạ rồi à?”
Nhắc đến việc này thì Việt Hằng rõ ràng vui vẻ hơn rất nhiều: “Hôm nay phong Thái tử, lão già kia nói ngày mai sẽ truyền ngôi cho Ngũ ca ngay trước mặt văn võ bá quan, từ đây hắn sẽ là người thừa kế ngôi vị Hoàng đế danh chính ngôn thuận rồi.”
Vệ Vân Chiêu lại rót cho Việt Hằng một chén nước rồi nói: “Nhưng tất cả những thứ này đều là công lao của điện hạ cả.”
Giang Lâm cũng tò mò: “Điện hạ, tại sao lại là Ngũ hoàng tử?”
Việt Hằng nhướng mày, y nở một nụ cười xấu xa: “Vì không báo được ân cứu mạng, ơn nuôi dưỡng nên ta cũng chỉ có thể đưa hắn ngôi vị Hoàng đế thôi.”
Việt Hằng nói xong, thì chủ động hỏi hai người Giang Lâm: “Có phải các ngươi rất tò mò chuyện xảy ra giữa bổn điện hạ và Ngũ ca không?”
Y đã chủ động đi theo quy trình thì Giang Lâm cũng thẳng thắn dùng tay ra dấu mời y nói.
Việt Hằng bắt đầu nhử: “Vậy phải nói từ rất nhiều năm trước, lúc bổn điện hạ vẫn còn là một đứa bé không có nổi một bữa cơm no…”