Không bao lâu sau, Giang Lâm đã phải nếm trái đắng do bản thân tự làm bậy mà ra, sáng sớm hôm sau, cậu phát hiện tay mình vừa bủn rủn vừa đau.
Cậu nằm phơi ra như một chiếc bánh, cậu đang hối hận, hối hận hôm qua cậu bắt Vệ Vân Chiêu ăn nhiều thịt dê như vậy, càng hối hận bản thân dễ dàng lên giường giặc vì kiểm tra cơ bụng nóng lên, sau đó thành ra bây giờ.
Vệ Vân Chiêu lấy quần áo của Giang Lâm lại cho cậu, ngồi bên giường hỏi cậu: “Phu nhân cần vi phu hầu hạ ngươi mặc quần áo, rửa mặt à?”
Giang Lâm nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn quần áo, rồi nhìn Vệ Vân Chiêu với vẻ không hài lòng: “Bây giờ ta không muốn thấy ngươi, ngươi tránh xa ta ra.”
Vệ Vân Chiêu mỉm cười an ủi cậu: “Đây cũng là chuyện sớm hay muộn thôi, phu nhân làm quen trước là được, nhưng phu nhân cứ yên tâm, sau này vi phu sẽ không lỗ mãng như vậy đâu.”
Giang Lâm: “…” Há, cậu không tin.
Đàn ông là quỷ lừa gạt.
“Vậy thì đêm nay ta giải quyết giúp phu nhân thoải mái nhé?” Vệ Vân Chiêu đề nghị, hắn cảm thấy có qua có lại cũng tốt lắm.
Phu nhân thầm nghĩ phải giả chết, bèn kéo chăn che lên đầu, nhưng một lát sau cậu xốc lên ngay, vì làm bậy trong chăn nên có mùi.
Giang Lâm: thấy xấu hổ. jpg.
Giang Lâm liếc mắt trừng Vệ Vân Chiêu một cái, cuối cùng vẫn xoay người đứng dậy.
Vệ Vân Chiêu mỉm cười, hắn đưa quần áo đến tay Giang Lâm một cách niềm nở, rồi vắt khăn cho Giang Lâm lau mặt, thậm chí khi ăn sáng, còn tích cực gắp bánh bao cho cậu, nhiệt tình đến mức Giang Lâm hết cách.
Vệ Vân Chiêu vừa ra khỏi cửa, quản gia lập tức chạy đến bẩm báo với cậu, nói là có vài chiếc xe ngựa tốt vừa đến trước cửa: “Thiếu phu nhân, nhà họ Vân ở Giang Nam tặng quà mừng năm mới cho ngài.”
Nghe đến mấy chiếc xe ngựa, hứng thú của Giang Lâm lập tức trỗi dậy, cậu vội vàng chạy ra cổng để xem. Cho đến khi trông thấy, Giang Lâm mới ý thức được chữ “tốt” của quản gia không hề nói quá tí nào, một hàng xe ngựa dài, kín cả con ngõ nhỏ.
Người trung niên đi đầu thấy Giang Lâm đi ra, bước lên cúi chào: “Vân Mạc xin chào Giang thiếu gia.”
Vân Mạc chỉ vào xe ngựa ở phía sau rồi nói: “Tất cả những thứ này là quà năm mới do Lão phu nhân và gia chủ chuẩn bị cho Giang thiếu gia, không biết ŧıểυ nhân phải sắp xếp như thế nào đây?”
Không hổ là nhà người có tiền nứt đố đổ vách, tặng quà năm mới thôi mà còn hoành tráng hơn cả tặng quà cưới cho người ta.
Giang Lâm dặn dò quản gia sai người bê đồ vào phòng, cậu hỏi Vân Mạc: “Không biết ta nên xưng hô với ngươi như thế nào?”
Vân Mạc nói: “ŧıểυ nhân là một quản sự nhỏ của nhà họ Vân, Giang thiếu gia cứ gọi thẳng tên của ŧıểυ nhân là được.”
“Được, Vân Mạc, vậy thì ngươi bảo mọi người ở ngoài vào trong nhà uống chút trà nóng rồi nghỉ ngơi trước, sáng nay các ngươi mới vào thành đúng không? Vất vả cho các ngươi rồi.”
Sau nửa cuối tháng Chạp, tuyết rơi liên tục ở kinh thành, Giang Lâm thấy đầu và vai của nhóm người Vân Mạc đầy bông tuyết, mặt mày đỏ bừng lên vì lạnh, rõ ràng là bọn họ không đến từ trong thành.
Vân Mạc cười nói: “Giang thiếu gia rất sáng suốt, đồ vật rất nhiều, bọn ta sợ bị người khác để ý đến nên không dám vào thành. Mặc dù nói là nhà họ Vân có danh tiếng nhỏ ở Giang Nam, nhưng nói sao thì đây cũng là kinh thành, rất nhiều quý nhân, phải cẩn thận thì hơn.”
Giang Lâm gật đầu, cậu nói: “Sau này ngươi có thể truyền tin cho nhà họ Vệ trước, ta phái người đi nhận. À phải rồi, đã nhận được đồ vật lúc trước ta đưa về nhà chưa?”
“Đã nhận được rồi, Lão phu nhân và gia chủ đều nói Lâm thiếu gia có lòng, phải rồi, ở đây còn có một bức thư gia chủ đưa cho ngài.”
Vì Triệu Thu Như làm khó ở giữa nên nguyên thân và nhà họ Vân cắt đứt liên lạc, sau khi Giang Lâm xuyên đến, cậu vẫn chưa nghĩ ra nên khôi phục mối quan hệ với nhà họ Vân như thế nào, mấy ngày trước, cậu đi trên đường gặp phải người bán hàng Tết, mới mượn cơ hội này chuẩn bị vài chiếc xe quà năm mới tặng cho nhà họ Vân.
Bất kể thái độ của nhà họ Vân ra sao, cậu từng mượn thanh thế của bọn họ, cũng chiếm hời từ chuyện đồ của hồi môn của Vân Uyển Yên, quà Tết này coi như tấm lòng nhỏ của cậu.
Giang Lâm nghĩ ngợi, nếu nhà họ Vân có ý qua lại thì sau này coi như chỗ thân thích. Nếu bọn họ không đáp lại, cậu sẽ từ từ trả của hồi môn của Vân Uyển Yên về cho bọn họ, sau này không liên quan gì nữa. Nhưng nhà họ Vân sai người tặng cho cậu nhiều đồ như vậy trong chuyến này, khiến Giang Lâm hơi bất ngờ.
Vả lại nếu tính toán đường đi, những gì cậu tặng vẫn còn chưa tới, người nhà họ Vân đã xuất phát rồi, Vân Mạc còn nói là đã nhận được quà năm mới, e rằng nhà họ Vân đã nhận được tin trước.
Giang Lâm không suy dò đến cùng, cậu dặn người hầu trong phủ chiêu đãi những người hầu nhà họ Vân cùng đi với Vân Mạc cho tốt, cậu thì dẫn Vân Mạc đến phòng chính trước, nói chuyện với hắn ta.
Trong sách gốc, nhà họ Vân không hề tham gia vào nội dung cốt truyện gì cả, Giang Lâm cũng không biết gì về người nhà họ Vân, bấy giờ mới hỏi thăm tình hình của nhà họ Vân.
Từ những gì Vân Mạc nói, Giang Lâm biết được nhà họ Vân là một gia đình lớn, bây giờ là tứ đại đồng đường*, nhiều người thịnh vượng, chuyện làm ăn trong nhà cũng càng lúc càng phất. Giang Lâm có bốn người cữu cữu, bọn họ đều là người rất tài giỏi am hiểu làm ăn buôn bán, những huynh đệ, tỷ muội họ hàng thân thích cùng thế hệ trong nhà cũng đều có triển vọng.
(*): Tứ đại đồng đường có nghĩa là 4 thế hệ cùng sống trong một nhà và những gia đình có 4 thế hệ cùng sống trong một mái nhà thường được coi là niềm tự hào của gia đình đó.
Nói xong những câu này, Vân Mạc mới nói: “Thật ra lần này nhà họ Vân đến đây cũng có ý nhờ sự giúp đỡ, không giấu gì Lâm thiếu gia, đúng là nhà họ Vân giàu sang phú quý nhưng cũng chính vì như vậy, cây to đón gió, năm nay đã bị trộm cắp hai lần rồi.”
“Trộm á?” Giang Lâm khó hiểu.
“Đúng vậy.” Vân Mạc thở dài: “Một vài tên trộm nhòm ngó đến tài sản nhà họ Vân, cướp công khai trộm lén lút. Gia chủ đã bảo người thế hệ sau tạm thời ngừng lại, định không phát triển lớn chuyện làm ăn trong gần hai năm nay, chỉ trông coi vốn liếng ban đầu, để tránh khỏi tai ương ngập đầu.”
Trước đây đã từng có chuyện này rồi, bản thân tiền tài không có tội, nhưng lòng người thâm sâu khó dò.
Giang Lâm nghiêm túc nói: “Nhưng bây giờ nhà họ Vệ không che chở được nhà họ Vân, thậm chí còn có thể liên lụy đến nhà họ Vân.”
Nghe Giang Lâm nói vậy, vẻ thất vọng không giấu được trên mặt Vân Mạc, hắn ta chắp tay: “Lâm thiếu gia không cần khó xử, là phúc hay là họa thì đều là số phận cả.”
Giang Lâm cười: “Phúc hay họa thì cũng đều có thể tránh, ngươi yên tâm đi, ta có cách.” Từ trước đến nay, tiêu tiền dễ hơn kiếm tiền nhiều lắm.
Đám người Vân Mạc ở kinh thành nghỉ ngơi tử tế trong hai ngày, sau đó bọn họ chọn vài món hàng để mua là đã phải khởi hành quay về Giang Nam ngay. Giang Lâm bảo họ trước khi xuất phát thì đến nhà họ Vệ một lần nữa, cậu có thư cần nhờ Vân Mạc đem về.
Vừa rồi bỗng nhiên Giang Lâm nhớ đến một đoạn tình tiết, Đại Việt sắp gặp phải một tai họa lớn, cậu muốn mượn chuyện cứu giúp nạn thiên tai này để đổi một thân phận cho nhà họ Vân.
Người nhà họ Vân đến khá nhiều, nếu sắp xếp bọn họ ở phủ nhà họ Vệ thì không ổn, bọn họ cũng e dè, Giang Lâm bảo quản gia dẫn bọn họ đến khách sạn ở, còn cậu thì chưa kịp liệt kê danh mục quà tặng đã lao vào phòng đọc sách để viết kế hoạch của mình.
Nhiều xe ngựa chất quà xuất hiện trước cửa nhà họ Vệ như vậy, dĩ nhiên là khiến rất nhiều người chú ý.
Chuyện nhà họ Vân vội vàng đến tặng quà năm mới cho Giang Lâm đến tai người nhà họ Triệu rất nhanh, lúc trước Triệu Thu Như lấy của hồi môn của Vân Uyển Yên trợ cấp cho nhà bọn họ, bọn họ sống rất an nhàn sung sướиɠ. Nhưng sau đó Triệu Thu Như lấy lại tất cả những gì bà ta đưa đến nhà mẹ đẻ để trả lại cho Giang Lâm, người nhà họ Triệu rất là bất mãn với Triệu Thu Như.
Bọn họ oán trách bà ta vô dụng, đường đường là một Hầu phu nhân mà không đấu lại một kẻ ti tiện mẫu thân chết phụ thân không thương, bà ta còn không giữ được của hồi môn. Nhà họ Triệu không chỉ bất mãn với Triệu Thu Như mà còn hận Giang Lâm gần chết, bọn họ cảm thấy Giang Lâm lấy lại của hồi môn của Vân Uyển Yên là cướp đi tiền tài của bọn họ.
Nhưng nhà họ Triệu cũng còn khôn, không dám đến gây sự trực tiếp với Giang Lâm, chỉ nghĩ đến việc âm thầm ngáng chân. Chỉ là sau khi bọn họ thấy được kết cục không tốt của những người từng nhắm vào Giang Lâm, bọn họ cũng đã dẹp tâm tư đó.
Ai ngờ bây giờ nhà họ Vân lại tặng nhiều quà năm mới cho Giang Lâm như vậy, lòng người nhà họ Triệu thiếu tiền bạc để chi tiêu lại bắt đầu dao động.
Người nhà họ Triệu bàn bạc với nhau, để mẫu thân và hai tẩu tử của Triệu Thu Như đến phủ An Dương Bá tìm Triệu Thu Như, để bà ta thổi gió bên tai An Dương Bá, ép Giang Lâm đưa quà mừng năm mới kia đến phủ An Dương Bá, chỉ cần đến được Bá phủ là kiểu gì nhà họ Triệu bọn họ cũng được chia một bát canh.
Nhưng sau khi đến phủ An Dương Bá, bọn họ mới biết Triệu Thu Như đã bị bệnh sắp nửa tháng rồi, hơn nữa bệnh càng lúc càng nặng, Triệu mẫu và hai tẩu tử của bà ta nhìn nhau, lòng oán trách bà ta không biết đấu gì cả, bị dọa chút thôi sao lại bệnh lâu như thế.
Triệu mẫu thì thương con gái hơn chút, sau khi bà ta nghe nha hoàn nói vài chuyện, bèn đi tìm An Dương Bá để hỏi rõ ràng. Bà ta là người lớn, bà ta không tin An Dương Bá không nể mặt bà ta.
Hai tẩu tử của Triệu Thu Như thì ngồi nói chuyện chung với bà ta, nói một hồi bèn nhắc đến chuyện nhà họ Vân tặng quà năm mới cho Giang Lâm.
Triệu Thu Như qua lại với bọn họ nhiều năm rồi, làm sao bà ta không biết hai tẩu tử này là người như thế nào được, bà ta cười lạnh: “Các người đến đây vì phần quà mừng năm mới đó chứ gì, ta nói mà, sao các người lại tốt bụng đến thăm ta được chứ.”
Mặc dù chuyện Triệu Thu Như bị bệnh không thông báo cho người nhà họ Triệu, nhưng chuyện ban đầu bà ta gặp ma, bị dọa đến hoảng sợ thì ai cũng biết, nhà họ Triệu không thể không biết. Nhưng Triệu mẫu chỉ phái một bà vυ" đến hỏi thăm một câu rồi sau đó không đến nữa, cũng không tặng đồ gì đến. Bây giờ ba người cùng đến, Triệu Thu Như đoán một cái là biết ngay có chuyện.
Bà ta nói rõ như thế, hai người tẩu tử cũng không thấy xấu hổ, Triệu đại tẩu nói: “Sao lại không phải đến thăm ngươi chứ, ngươi nói xem, ngươi cũng thật là, đã bệnh nghiêm trọng như vậy mà cũng không thèm gửi thư về nhà, ngươi không xem bọn ta là nhà đẻ của ngươi sao?”
Triệu Thu Như không đáp, đưa thư hay không thì sao chứ, hai người này còn trông mong bà ta khỏe lại chắc.
Triệu nhị tẩu tiếp tục nói với Triệu Thu Như, hai người bọn họ trách chuyện bị bệnh là do bà ta, Triệu nhị tẩu còn khuyên: “Chẳng phải chỉ là mua một con hồ ly biết dụ dỗ thôi à, ngươi không biết đàn ông như thế nào sao, chỉ cảm thấy mới mẻ một thời gian thôi, không bao lâu nữa sẽ thấy chán. Ngươi để ý như vậy làm gì, ngươi mới là chính phu nhân của Bá phủ.”
“Ngươi nghĩ thoáng đi, mau mau khỏi bệnh mới có sức giải quyết con hồ ly tinh kia, nếu không ngươi cứ ốm đau triền miên như vậy, nàng ta sẽ cho là ngươi sợ nàng ta.”
Triệu đại tẩu: “Chứ còn sao nữa, ta nói này, ngươi ngốc quá rồi đấy, ngươi nói xem ngươi có một đứa con tốt như thế lại không cần, đẩy người ta ra ngoài, bây giờ thì sao chứ? Người ta đem của hồi môn đi, giờ nhà họ Vân lại tặng nhiều quà năm mới đến như vậy. Đứa con gái bảo bối của ngươi không thành Thái tử phi mà còn thành một tai họa, giày vò một Hầu phủ tốt đẹp ra nông nỗi này, ngươi nói xem ngươi đang toan tính gì vậy hả?”
Vẻ mặt Triệu Thu Như càng lúc càng lạnh lùng, nhưng hai tẩu tử nhà họ Triệu như thể không nhận thấy, bọn họ còn đang trách cứ Triệu Thu Như sai lầm, bọn họ cảm thấy lúc trước nếu bà ta không cho Giang Lâm gả thay, bây giờ những thứ mà nhà họ Vân đưa đến đều là của phủ An Dương Bá. Thế thì trong đó có ít nhất một nửa là của nhà họ Triệu bọn họ, bây giờ lại thành của nhà người khác, bọn họ thật sự không cam lòng.
“Cút hết đi, bây giờ các người lập tức cút hết cho ta!”
Hai người đang nói hăng say, đột nhiên Triệu Thu Như mặt đỏ tía tai gầm lên giận dữ, túm gối ném về phía bọn họ: “Cút mau, ta không muốn thấy các ngươi nữa, sau này các ngươi bớt tới Bá phủ lại, cút đi cho ta!”
Hai người đều sửng sốt, không ngờ Triệu Thu Như lại chợt nổi điên. Triệu đại tẩu chộp được cái gối, ném ngược về: “Triệu Thu Như, ngươi nổi điên gì đó? Bọn ta là tẩu tử của ngươi, ngươi dám bảo bọn ta cút à? Còn nữa, bọn ta có nói bậy câu nào đâu. Nếu không phải đứa con gái xúi quẩy của ngươi ép Giang Lâm gả thay, mọi chuyện sẽ trở nên như thế này à?”
Triệu Thu Như ho khan hai tiếng, trợn mắt trừng hai người bọn họ: “Ai cho phép các người nói Nguyệt Nhi của ta như vậy? Các người là cái thá gì mà dám giương oai ở Bá phủ? Ta không muốn trông thấy các ngươi! Ta nói lần cuối cùng, cút đi cho ta, biến mất trước mắt ta ngay lập tức! Nếu không thì đừng trách ta không khách sáo!”
“Triệu Thu Như, ngươi ghê gớm thật đấy, dám chửi tẩu tử bọn ta à! Ta cảnh cáo ngươi, không có nhà họ Triệu thì không có ngươi, ngươi bớt làm bừa trước mặt bọn ta đi!”
“Tẩu tử dạy dỗ ngươi, ngươi còn dám nổi điên, ngươi làm Hầu phu nhân nhiều năm như vậy mà không hề tiến bộ tí nào, thảo nào ngươi có thể làm chuyện ngu ngốc như thế!”
Hai người này tung hứng qua lại răn dạy Triệu Thu Như, bà ta bị tức đến mức ho khan liên tục, bảo nha hoàn đuổi hai người bọn họ đi. Nhưng làm sao hai tẩu tử nhà họ Triệu có thể cam tâm bỏ đi như vậy, tất nhiên là bọn họ phải răn dạy mắng chửi lại, còn tát nha hoàn, nói là Triệu Thu Như không biết dạy người hầu.
An Dương Bá và Triệu lão phu nhân xuất hiện ngay lúc này, An Dương Bá vừa bước vào cửa đã trông thấy Triệu đại tẩu tát nha hoàn, vốn dĩ ông ta đã tức giận vì việc Triệu lão phu nhân xen vào chuyện của Bá phủ, lúc này ông ta càng cảm thấy phẫn nộ.
Ông ta quay đầu nói thẳng với Triệu mẫu: “Các người nói phủ An Dương Bá ta không biết dạy dỗ người hầu, nhà họ Triệu các người thì có giáo dưỡng thật đấy, chạy đến nhà người khác diễu võ giương oai, coi phủ An Dương Bá của ta là chốn nào thế!”
Rõ ràng hai tẩu tử nhà họ Triệu không ngờ An Dương Bá sẽ xuất hiện sau lưng bọn họ, vừa rồi bọn họ vô cùng hung tàn đánh người, mắng chửi Triệu Thu Như, bây giờ lại cun cút im thin thít.
Triệu mẫu cũng rất xấu hổ, bà ta biết hai đứa con dâu không phải người tốt lành gì, nhưng không ngờ bọn họ la lối om sòm ở nhà người ta lại bị chủ nhà bắt tại trận, thế này thì hay rồi, đừng nói đến quà tặng năm mới gì nữa, ngay cả chuyện bà ta mất thời gian thật lâu dạy An Dương Bá chăm sóc cho con gái mình cũng xôi hỏng bỏng không. E rằng An Dương Bá sẽ giận chó đánh mèo con gái bà ta vì lời nói của hai tẩu tử kia.
Triệu mẫu giận dữ trừng hai người con dâu: “Các ngươi còn ngây ra đó làm gì, muội muội của các ngươi bị bệnh, các ngươi còn chọc giận nó, không mau xin lỗi nó đi!”
Triệu mẫu bắt hai đứa con dâu xin lỗi Triệu Thu Như, nghĩ rằng chỉ cần mình không quan tâm đến sĩ diện thì chuyện này sẽ qua.
Triệu đại tẩu và Triệu nhị tẩu cũng không dám cãi, bọn họ ngoan ngoãn xin lỗi Triệu Thu Như, chỉ tiếc là Triệu Thu Như không để chuyện này qua đi như những gì mẹ Triệu nghĩ.
Bà ta lạnh lùng nói: “Ta không dám nhận đại lễ này, mẫu thân và hai vị tẩu tử vẫn nên về đi, sau này không cần đến đây nữa, con gái không chết được, cũng không giúp các người tranh giành quà tặng năm mới mà nhà họ Vân tặng Giang Lâm nổi, nếu các người muốn thì tự đến nhà họ Vệ mà lấy, tiễn khách!”
Triệu Thu Như nói xong, bèn đắp chăn nằm xuống, không định nể nang ai.
“Quà năm mới gì? Nhà họ Vân tặng quà năm mới cho Lâm Nhi?” Triệu Thu Như không để ý đến ba người kia, nhưng vẫn còn An Dương Bá ở một bên, ông ta nghe câu này xong, thấy thế nào cũng không đúng lắm.
Ba người bên Triệu mẫu thật sự rất lúng túng, bọn họ cười gượng lắc đầu: “Không có gì, không có gì, Như Nhi tức quá nên mới nói vậy thôi, Bá gia đừng để trong lòng.”
Triệu mẫu giả vờ ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài: “Bây giờ cũng đã muộn rồi, bọn ta về trước, có rảnh thì Bá gia chăm sóc Như Nhi nhiều chút, nó mới là chính thê của ngươi.”
An Dương Bá không nhìn hai người tẩu tử nhà họ Triệu, qua loa đáp lại Triệu mẫu đi thong thả, hoàn toàn không có ý tiễn bọn họ. Nhưng ba người kia cũng không còn thể diện đòi hỏi, chỉ sợ ông ta hỏi đến chuyện quà năm mới, đến lúc đó e là mặt mũi của nhà họ Triệu sẽ mất sạch, còn gây sự trở mặt với Bá phủ.
Vừa ra khỏi cửa, lên xe ngựa là Triệu mẫu răn dạy hai người con dâu ngay. Hai người bọn họ tự biết là đã gây ra họa, cúi đầu ngoan ngoãn nghe mắng, không dám cãi lại một câu nào, nhưng trong lòng vẫn oán trách Triệu Thu Như không biết suy nghĩ cho nhà đẻ, còn khiến bọn họ mất mặt, bọn họ hận bà ta rất nhiều.
Bên Bá phủ sau khi ba người bọn họ đi rồi, An Dương Bá lại chưa xong. Ông ta nhìn Triệu Thu Như nằm trên giường, thấy không hài lòng: “Nếu nàng bệnh thì cứ dưỡng bệnh cho tốt, nàng lại làm ầm ĩ như vậy làm gì, còn mời người nhà đẻ đến làm chỗ dựa cho mình. Người nhà đẻ của nàng tốt thì không nói, nhưng chính nàng tự nhìn xem, toàn là mấy người không ra thể thống gì, nàng mời đến rồi, người bị coi thường cũng chỉ là bản thân nàng.”
“Nàng đó, nếu bớt suy nghĩ lan man chút thì đã khỏi bệnh từ lâu rồi.” An Dương Bá cảm thấy người nhà họ Triệu là do Triệu Thu Như mời đến. Ông ta bị Triệu mẫu răn dạy rồi, còn trông thấy hai tẩu tử của Triệu Thu Như giương oai ở Bá phủ của ông ta chẳng khác gì hai ả đàn bà chanh chua, lòng ông ta cực kỳ ngột ngạt.
Triệu Thu Như quay người cho ông ta một cái bóng lưng, không nói gì, nhưng nha hoàn thì giải thích mấy câu thay cho bà ta, nói là không phải Phu nhân mời người nhà họ Triệu đến, bọn họ tự đến tìm Phu nhân có việc.
An Dương Bá hỏi là chuyện gì: “Còn có chuyện quà mừng năm mới của nhà họ Vân gì đó là sao nữa, quà của bọn họ có liên quan gì đến nhà họ Triệu các người?”
Nha hoàn muốn nói cho An Dương Bá nghe, nhưng Triệu Thu Như quát to cản lại, An Dương Bá cảm thấy bà ta vừa bị người của nhà đẻ chọc tức, bây giờ lại bênh vực bọn họ như vậy, đúng là không phân biệt được tốt xấu: “Không biết phân biệt cao thấp gì cả, nếu nàng đã muốn gánh vì nhà họ Triệu thì cứ gánh đi, bớt liên lụy đến Bá phủ, hừ.”
An Dương Bá lạnh lùng hừ một tiếng, vung tay áo bỏ đi.
Ông ta vừa đi, Triệu Thu Như nắm chặt chăn đỏ mắt, nha hoàn ở bên cạnh khuyên bà ta: “Phu nhân, người cần gì phải làm như vậy, vốn dĩ đâu phải lỗi của người, sao người không nói rõ cho Bá gia để ông ấy đừng hiểu lầm người nữa?”
Triệu Thu Như lắc đầu, không đáp lời nha hoàn. Nói có ích gì đâu, đó là người nhà đẻ của bà ta, bất kể bà ta giải thích như thế nào, An Dương Bá cũng sẽ không tin bà ta, còn nghĩ bà ta giống nhà đẻ của mình, không chỉ mong ước của hồi môn của Vân Uyển Yên mà còn muốn cả quà mừng năm mới của nhà họ Vân tặng Giang Lâm, vừa tham lam vừa không có liêm sỉ.
Triệu Thu Như cẩn thận nghĩ lại, tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?
Dường như từ ngày Giang Lâm bước vào cửa nhà họ Vệ là mọi thứ bắt đầu không giống như trước. Triệu Thu Như vô thức suy nghĩ, nếu lúc trước bà ta không ép Giang Lâm gả thay, mà là Nguyệt Nhi gả cho nhà họ Vệ, có phải là Nguyệt Nhi sẽ không chết hay không?
Triệu Thu Như càng nghĩ, mặt bà ta càng âm u, là do Giang Lâm, tất cả là do tên tiện nhân Giang Lâm cướp đi phúc khí của Nguyệt Nhi, tiện nhân Giang Lâm kia hại chết Nguyệt Nhi!
Triệu Nhu Như ngồi bật dậy, gọi nha hoàn: “Thay quần áo cho ta, ta phải đi ra ngoài chút.”
Nha hoàn vừa lo vừa mừng: “Phu nhân, người có thể đứng dậy không, bên ngoài rất lạnh, hay là người đừng ra ngoài?”
Triệu Thu Như gắng gượng xuống giường: “Không, ta phải ra ngoài, ta muốn cho người khác biết Bá phu nhân vẫn còn sống, ta còn muốn báo thù cho Nguyệt Nhi của ta!”
Câu cuối cùng bà ta nói ra rất nhẹ, nha hoàn không nghe được, nha hoàn thấy không thể khuyên bà ta, bèn mặc quần áo cho bà ta.
Tuyết vẫn còn rơi ở bên ngoài, lạnh lẽo buốt giá, Triệu Thu Như đứng ở cửa nhìn viện đối diện, hỏi nha hoàn đứng cạnh mình: “Con hồ ly tinh dụ dỗ người mà Bá gia dẫn về đang sống ở viện đối diện đúng không?”
Nha hoàn gật đầu, hơi tức giận: “Vâng, không biết Bá gia nghĩ như thế nào mà lại sắp xếp cho nàng ta ở viện tử đối diện, khiến người không vui.”
Triệu Thu Như không nghĩ đến cái này, bà ta hỏi tiếp: “Ngươi nói xem có phải đàn ông trong thiên hạ đều giống nhau hay không, thấy cô nương xinh đẹp là lập tức mê mẩn ngay?”
Nha hoàn không trả lời được, nàng ta cảm thấy có trả lời như thế nào cũng sẽ khiến Triệu Thu Như đau lòng, còn khuyên bà ta đừng nghĩ nhiều, bà ta mới là chính Phu nhân của Bá phu.
Triệu Thu Như không buồn, trên mặt lại có ý cười: “Ta không nghĩ nhiều, ta chỉ biết đàn ông trong thiên hạ đều có cùng một tính cách.”
Vậy Vệ Vân Chiêu thì sao, có phải là hắn cũng không chịu được hấp dẫn hay không?
Giang Lâm, những gì ngươi cướp đi khỏi tay Nguyệt Nhi, ta sẽ cướp về thay nó, chúng ta cứ chờ đó!