“Tổ mẫu không phải chỉ còn một người nhi tử, mà là chỉ có một nhi tử.”
Trước khi Vệ lão phu nhân cầm quải trượng bước vào cửa, Vệ Vân Chiêu đã bảo Giang Lâm đẩy mình rời đi trước, sau đó để lại cho Vệ lão phu nhân một câu.
Chân Vệ lão phu nhân lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã.
Nhìn bóng dáng Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm rời đi, Vệ lão phu nhân bắt đầu gạt lệ, tố khổ với Diệp ma ma, “Thúy Hương, Vân Chiêu nó thật tàn nhẫn mà, nó đã bị con hồ ly tinh kia mê hoặc, thế nhưng cũng không chịu giúp ngũ thúc của nó một chút.”
“Thúy Hương, Vệ gia này sắp sửa bị hủy trong tay của con hồ ly tinh kia rồi.”
Vệ lão phu nhân nhớ nhi tử, lại nghĩ về tương lai của Vệ gia, thương tâm hết sức.
Diệp ma ma đỡ bà ta, nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Phu nhân đừng khổ sở, nếu đại công tử không đáng tin cậy, chúng ta vẫn nên mau chóng nghĩ cách cứu Ngũ gia ra ngoài, Ngũ gia còn đang bị thương, ở trong ngục nếu như bị dùng hình gì đó, sợ là sẽ không chịu nổi.”
Được Diệp ma ma nhắc nhở, Vệ lão phu nhân tức khắc không còn hơi sức đâu để thương cảm nữa, vội vàng trở về phòng của mình, “Đi, trở về hầu hạ ta thay quần áo, chúng ta đến Chu gia một chuyến, nhà mẹ đẻ của ta có người, bọn họ sẽ giúp cho An Nhi.”
“Ai, lão phu nhân ngài chậm một chút.” Diệp ma ma đáp lời, đỡ người đi về phía trước.
Cuộc đối thoại của hai người rất nhanh liền truyền tới Chiêu Vân Uyển, Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu mỗi người ôm một con chó chơi đùa, Giang Lâm hỏi y, “Liệu Chu gia có đáp ứng không?”
“Chu gia không có năng lực đó.” Vệ Vân Chiêu nói thẳng.
Chu gia vốn phải dựa vào Vệ gia mới có thể phất lên, căn cơ không sâu, hơn nữa còn không cho ra được người nào có năng lực, bởi vậy nên mới đưa ra chủ ý liên tiếp gả nữ nhi sang Vệ gia.
Ở Chu gia, Vệ lão phu nhân còn lại hai người ca ca đã về hưu, hiện giờ người quản sự chính ở Chu gia là chất nhi của bà ta, mà vị cô cô là Vệ lão phu nhân lại còn không thân thiết với hắn bằng ŧıểυ Chu thị.
Người của Chu gia là dạng đức hạnh gì kỳ thật đã sớm hiện lộ từ lâu, Vệ lão phu nhân có thể hy sinh những người khác để đổi lấy nhi tử của mình, ŧıểυ Chu thị có thể vào thời điểm biết được Vệ An không thể giao hợp nữa liền lập tức xoay người chạy về nhà mẹ đẻ, tính tình này đều là do Chu gia dưỡng ra.
Cho nên người Chu gia sẽ đối đãi với Vệ lão phu nhân tới cửa cầu tình ra sao, kết quả đã rõ ràng.
Giang Lâm cào cào cằm A Hoàng, làm nó thích ý thở khò khè, “Vậy liền đợi xem.”
……
Từ sau khi chuyện của Vệ An bị truyền đi khắp nơi, số người theo dõi tình hình của sòng bạc và người Vệ gia liền tăng lên không ít, cho nên việc Vệ An bị chặt chân đã bị lan truyền ra ngoài với tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Trước khi ŧıểυ Chu thị kịp về nhà cáo trạng thì người Chu gia cũng đã biết được việc này, tựa hồ như đã đoán trước được sẽ có người cầu tới cửa, đương gia hiện tại của Chu gia là Chu Thượng Trình trực tiếp phân phó hạ nhân đóng cửa từ chối tiếp khách, ai tới cũng không gặp.
Lời này vừa được phân phó xuống, hạ nhân liền tới báo, ŧıểυ cô nãi nãi đã trở lại.
Chu Thượng Trình hỏi, “Đã đóng cửa chưa?”
Hạ nhân lắc đầu, “Vẫn chưa kịp.”
Chu Thượng Trình, “Vậy thì cho vào đi, sau đó đóng cửa lại.”
ŧıểυ Chu thị chạy nhanh, dọc theo đường đi vừa khổ vừa tức, trong miệng mắng Vệ An không nên thân, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Bước vào cửa, ŧıểυ Chu thị trực tiếp tới gặp Chu Thượng Trình, vừa mở miệng câu đầu tiên chính là, “Đại ca, ta không muốn ở cùng với thứ phế vật Vệ An kia nữa, ta muốn hòa ly!”
Chu Thượng Trình lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái, rất có uy nghiêm, “Hôn sự này không phải là do ngươi tự tay đẩy thân tỷ muội của mình xuống nước cầu tới hay sao, bây giờ mới biết hối hận, muộn rồi.”
Lúc ŧıểυ Chu thị mới vừa vào cửa Vệ gia, cuộc sống có thể gọi là khá thoải mái, phong cảnh vô hạn, khi đó Vệ lão tướng quân còn ở, Vệ Túc cũng là Đại tướng quân, chiến sự biên quan căng thẳng, triều đình cần dùng Vệ gia. Lúc ấy chính là gia tộc có tên có họ ở Thịnh Kinh, chỉ những kẻ không có mắt mới dám đắc tội người của Vệ gia.
Mặc dù người mình sắp gả cho là một Vệ gia tử không nên thân, nhưng nàng ta biết trong ngoài đều sẽ có người chống lưng cho mình, bởi vì Vệ An là bảo bối trong lòng của Vệ lão phu nhân, mà nàng ta lại còn là chất nữ nhà mẹ đẻ của Vệ lão phu nhân.
Sau này Vệ gia đã là nay không bằng xưa, ŧıểυ Chu thị vẫn có thể nhẫn nhịn, nhưng hiện giờ Vệ An đã không còn là nam nhân, nàng ta dù thế nào cũng không muốn nhịn nữa.
ŧıểυ Chu thị nói: “Đại ca, chẳng lẽ ngươi liền trơ mắt nhìn muội muội làm quả phụ thủ cả đời sao? Ta còn trẻ, ta không muốn!”
Chu Thượng Trình nhíu mày, lạnh mặt, “Ngươi hòa ly thì có thể gả cho loại người trong sạch gì, ta nói cho ngươi biết, chỉ cần Vệ Vân Chiêu còn sống, ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện hòa ly. Đừng nói là hòa ly, cho dù Vệ An chết, ngươi có phải làm quả phụ thì cũng phải thủ ở Vệ gia cho ta.”
ŧıểυ Chu thị có chút không dám tin, “Đại ca ngươi nói gì vậy, ta chính là muội muội thân sinh của ngươi, ngươi muốn bắt ta phải thủ cả đời?”
“Còn cả Vệ Vân Chiêu kia nữa, hiện tại hắn chính là một phế nhân hai chân không thể đi, hắn sống hay chết thì có gì khác nhau, ngươi cho rằng Vệ gia vẫn còn là Vệ gia của trước kia, có thể tiếp tục dìu dắt Chu gia sao?”
Dù gì cũng là huynh muội, Chu Thượng Trình đánh chủ ý gì, trong lòng ŧıểυ Chu thị đã rõ mười mươi.
“Câm miệng, nếu ngươi dám nói ra loại lời này ở trước mặt Vệ Vân Chiêu khiến hắn ghi hận, ta sẽ không tha cho ngươi.”
ŧıểυ Chu thị hoàn toàn không rõ vì sao đại ca mình lại coi trong một kẻ tàn phế đến như vậy, nhưng nàng ta không dám phản bác lời cảnh cáo này của Chu Thượng Trình.
Chu Thượng Trình thấy ŧıểυ Chu thị đã thành thật hơn một chút, mới hỏi, “Vệ An đâu, đại phu nói thế nào?”
ŧıểυ Chu thị bĩu môi, “Ta nào biết, ta lại thèm quản hắn.”
Chu Thượng Trình xụ mặt chất vấn, “Ngươi đã làm gì?”
ŧıểυ Chu thị: “Ta chẳng làm gì cả, xác nhận hắn không còn là nam nhân xong ta liền quay về.”
Chu Thượng Trình gần như đã có thể tưởng tượng ra muội muội nhà mình rời khỏi Vệ gia dưới tình huống như thế nào, trong lòng bộc phát lửa giận, “Thứ được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.”
ŧıểυ Chu thị ủy khuất vô cùng, “Ta không thể tức giận sao, ngươi nói tên vô dụng Vệ An kia, đến cả mệnh căn tử của mình mà cũng không giữ nổi, ta còn ở lại đó làm gì.”
Chu Thượng Trình còn đang muốn răn dạy ŧıểυ Chu thị thì hạ nhân lại tới báo, “Lão gia, lão cô nãi nãi tới, đang ở bên ngoài kêu cửa, có cần phải mở cửa không ạ?”
Vệ lão phu nhân ngồi xe ngựa mà tới, nhanh hơn không ít so với ŧıểυ Chu thị chỉ đi bộ, hai người tới nơi cũng gần như cùng lúc.
Người mà Chu Thượng Trình phòng ngừa chính là bà ta, liền nói ngay: “Không mở, không có sự phân phó của ta không ai được phép mở cửa.”
Sau khi hạ nhân lui xuống, Chu Thượng Trình lại nói với ŧıểυ Chu thị: “Trước tiên ngươi cứ tạm ở trong nhà mấy ngày, đợi việc này giải quyết xong lại trở về, ta sẽ nghĩ cách để Vệ An tự mình tới đón ngươi.”
ŧıểυ Chu thị không tình nguyện đáp lời, sau đó xoay người đi tìm mẫu thân của mình tố khổ.
Mà ở ngoài cửa Chu gia, Vệ lão phu nhân và Diệp ma ma còn đang không ngừng kêu cửa, tình huống này hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của Vệ lão phu nhân, bà ta vốn tưởng rằng nhà mẹ đẻ sẽ vô cùng cao hứng tới đón tiếp mình vào cửa, đợi đến lúc mình đưa ra lời cầu tình nhờ chất nhi hỗ trợ cứu An Nhi ra khỏi nha môn, chất nhi sẽ đáp ứng không chút do dự.
Bà ta cũng nghĩ tới khả năng người Chu gia sẽ không muốn giúp hoặc không thể giúp được gì, ý niệm này chợt lóe qua trong đầu của bà ta, nhưng rất nhanh đã bị phủ định.
Dù sao trước kia có rất nhiều chuyện, bà ta căn bản không cần phải tự mình tới cửa, chỉ cần sai hạ nhân tới nói với Chu gia một tiếng là bọn họ sẽ lập tức làm thỏa đáng cho mình.
Lúc này bà ta hoàn toàn không ngờ tới tình huống đến cả cổng lớn cũng không thể vào được như vậy, hoặc cũng có thể nói là trong lòng bà ta căn bản chưa từng suy xét đến loại khả năng này.
Đập cửa hồi lâu, tay mỏi, cổ họng cũng khát khô, người Chu gia lại tựa như hoàn toàn không nghe thấy, cũng không có vẻ gì là muốn mở cửa.
“Lão phu nhân, lên xe ngựa ngồi nghỉ một lát đi, có lẽ là không nghe thấy hoặc là đang bận việc, chúng ta đợi chút nữa lại đến.”
Diệp ma ma duỗi tay muốn đỡ bà ta, nhưng lại bị Vệ lão phu nhân đẩy ra.
Đây chẳng qua chỉ là kiếm cớ mà thôi, gia tộc giàu có đều có người gác cổng thủ ở cửa, sao có thể không nghe thấy hoặc là đang bận chứ, chỉ là chủ tử phân phó không cho mở cửa thôi.
“Kêu, tiếp tục kêu cửa cho ta, hôm nay nhất định phải kêu đến khi nào vào được cửa mới thôi, ta không tin bọn họ còn định đóng cửa cả ngày không mở!”
Không chỉ bắt Diệp ma ma kêu, mà còn bắt xa phu và ŧıểυ nha hoàn cùng kêu, quyết tâm muốn vào cửa.
Diệp ma ma lo lắng khuyên nhủ, “Lão phu nhân, làm như vậy e là không tốt lắm, người qua đường nhìn thấy nhất định sẽ chê cười, nếu bởi vì vậy mà chọc giận Chu đại nhân không cao hứng, lão phu nhân liền không tiện mở miệng cầu bọn họ hỗ trợ cứu Ngũ gia.”
Vừa nhắc đến Vệ An, Vệ lão phu nhân liền bình tĩnh hơn không ít, bà ta bất mãn trừng mắt nhìn cửa, “Vậy lên xe ngựa nghỉ một lát, ta ở trong xe chờ mở cửa!”
Kết quả vừa chờ liền chờ đến tận lúc trời tối, đến giờ giới nghiêm cấm đi lại ban đêm, không thể không hồi phủ, nhưng đại môn Chu gia vẫn chưa từng mở ra.
Khi Vệ lão phu nhân bảo xa phu đánh xe trở về, cả người đầy mỏi mệt, nhưng nhiều hơn vẫn là lửa giận trong lòng.
Trên đường đi bà ta đều đang mắng, “Bạch nhãn lang, một đám bạch nhãn lang, lúc trước thời điểm lão nhân còn ở bọn họ người nào mà không cụp mi rũ mắt ở trước mặt ta, lúc này mới qua bao lâu, ta về nhà mẹ đẻ mà ngay cả cổng lớn cũng không vào được, thật là buồn cười đến cực điểm.”
“Không mở cửa đúng không, ta cũng không nhất định phải cầu Chu gia thì mới được, ta sẽ nhớ kỹ việc này, sau này sẽ có thời điểm Chu gia hắn cầu đến trên đầu ta, đến lúc đó liền chờ xem!”
Diệp ma ma vẫn luôn không nói gì, tùy ý để Vệ lão phu nhân mắng, cơn giận này nếu có thể phát tiết ra khẳng định là sẽ tốt hơn, bằng không liền dễ dàng tích tụ trong lòng.
Còn những điều đến bây giờ còn chưa thể làm rõ ràng kia, bà ta biết dù có nói ra cũng vô dụng, huống chi bà ta cũng không thật sự muốn nhắc tới.
Mặc cho một thân mỏi mệt, nhưng vì nhi tử bảo bối, Vệ lão phu nhân thập phần nhiệt tình, hoàn toàn không nhìn ra người này sáng nay còn bị chọc tức đến ngất xỉu.
Vào đại môn Vệ gia, bà ta cũng không ngừng nghỉ, đi thẳng đến Chiêu Vân Uyển muốn tìm Vệ Vân Chiêu nghĩ cách cứu Vệ An về.
Có điều vừa đến trước cửa lại bị Vệ Vân Gia dẫn người tới ngăn cản, Vệ lão phu nhân vốn cũng không quá yêu thích người tôn nữ này, hiện giờ còn chắn đường bà ta, Vệ lão phu nhân liền trực tiếp không cho sắc mặt tốt, “Cút ngay!”
Vệ Vân Gia không di chuyển, hai người mà nàng dẫn tới còn chặn cửa kín mít, tuyệt đối không cho Vệ lão phu nhân bất kỳ cơ hội nào để lọt vào.
Vệ Vân Gia nhìn Vệ lão phu nhân, nói, “Tổ mẫu hẳn là vừa mới trở về từ chỗ Chu gia phải không, trước kia mỗi lần tổ mẫu nhắc tới Chu gia mười câu có tám câu là khen ngợi, còn muốn gả chất nữ ở nhà mẹ đẻ cho đại ca, Chu gia tốt như vậy khẳng định là sẽ giúp tổ mẫu cứu người nhi tử mà ngài thương yêu nhất ra ngoài.”
“Hiện giờ cũng không còn sớm nữa, tổ mẫu cũng đừng đi quấy rầy đại ca và tẩu tử nghỉ ngơi, dù sao đại ca cũng không có năng lực để cứu ngũ thúc ra khỏi nha môn, tổ mẫu ngài nói có đúng không?”
Lời của Vệ Vân Gia đã nói trúng tim đen của Vệ lão phu nhân, Vệ lão phu nhân tức giận đến độ hít thở dồn dập, trừng mắt nhìn Vệ Vân Gia, “Ngươi cút ngay cho ta, ta là tổ mẫu của ngươi, ta muốn làm cái gì còn không tới phiên một vãn bối như ngươi tới nói chuyện.”
Vệ lão phu nhân dứt lời liền duỗi tay muốn đẩy Vệ Vân Gia ra, Vệ Vân Gia tránh khỏi bàn tay của bà ta, “Nếu không tới phiên một vãn bối tới nói chuyện, vậy tổ mẫu còn tới tìm đại ca làm gì, huynh ấy cũng là vãn bối, ở trước mặt của tổ mẫu ngay cả tư cách để nói chuyện cũng không có, tổ mẫu hãy buông tha cho đại ca đi.”
“Câm miệng!” Vệ lão phu nhân lớn tiếng phân phó người bên cạnh, “Còn thất thần làm gì, mau kéo nó ra cho ta!”
Diệp ma ma mới vừa duỗi tay, Vệ Vân Gia liền nở nụ cười, “Tổ mẫu, ngài đoán ở trong lòng của đại ca, ta và ngũ thúc ai có phân lượng lớn hơn?”
“Đương nhiên là ngũ thúc của ngươi!” Vệ lão phu nhân theo bản năng liền buột miệng thốt ra.
Có điều khi vừa nói xong bà liền hiểu ra, ở cái nhà này nơi duy nhất làm Vệ Vân Chiêu chướng mắt chính là ngũ phòng, không chỉ là hiện tại, mà trước kia khi lão nhân và lão đại còn ở Vệ Vân Chiêu cũng đã không thích vị ngũ thúc Vệ An này.
Vệ Vân Gia nhắc nhở, “Tổ mẫu, muốn cầu người thì cũng nên có bộ dáng của người cần giúp đỡ, không ai nợ ngài cái gì. Vệ An chỉ là bảo bối trong lòng ngài, còn ở trong mắt của những người khác thì ông ấy không là gì cả. Tổ mẫu, nếu ngài vọng tưởng muốn dùng toàn bộ Vệ gia để đối lấy nhi tử của mình, ta khuyên ngài nhân lúc còn sớm hãy mau dập tắt phần tâm tư này đi, nếu không ngài sẽ hối hận.”
“Nói hươu nói vượn, một nha đầu như ngươi thì biết cái gì, nếu như ngươi còn dám nói bậy, cẩn thận ta xé rách cái miệng của ngươi.” Tuy rằng ngoài miệng hung tợn, nhưng Vệ lão phu nhân cũng đã bị lời nói của Vệ Vân Gia làm cho trong lòng lộn xộn, cũng không còn muốn tiến vào Chiêu Vân Uyển nữa, trực tiếp xoay người rời đi.
Nhìn người đi xa, xác định sẽ không quay lại nữa, Vệ Vân Gia mới dẫn Bạch Tường trở về viện phủ của mình.
Trên đường đi, Bạch Tường hỏi, “ŧıểυ thư, đều đã tới cửa rồi, sao lại không đi vào trò chuyện cùng đại công tử và thiếu phu nhân.”
Vệ Vân Gia lắc đầu, “Thời gian không còn sớm nữa, không thích hợp, ta tới cũng chỉ là muốn cho tổ mẫu một lời cảnh tỉnh mà thôi.”
Bạch Tường lại cảm thấy lần này đi một chuyến coi như về không, lão phu nhân khẳng định là không hề nghe lọt, đám nha hoàn hầu hạ ở trong phủ bọn họ đều biết rõ lão phu nhân yêu thương Ngũ gia đến cỡ nào, nếu không được lão phu nhân dung túng, Ngũ gia sao có thể rơi vào kết cục như vậy.
……
Chiêu Vân Uyển.
Bên ngoài không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa, Giang Lâm mới đóng cửa phòng lại, sau đó ngồi xuống bên cạnh Vệ Vân Chiêu rót cho mình một chén nước uống vào, “Ngươi nói, bước tiếp theo tổ mẫu của ngươi sẽ đi cầu ai?”
“Bất quá Chu gia còn tàn nhẫn hơn ta tưởng tượng, ngay cả đại môn cũng không cho tổ mẫu ngươi tiến vào.”
Vệ Vân Chiêu không đánh giá, cũng hoàn toàn không cảm thấy có gì ngoài ý muốn.
Đây hiển nhiên chỉ mới là bắt đầu, hôm sau ngày Vệ An bị áp giải lên nha môn, Vệ lão phu nhân lại đi gõ cửa Chu gia, kết quả vẫn là không được cho vào.
Buổi chiều bà ta lại đổi sang một nhà khác, cầu tới trên đầu Đổng gia, cũng chính là nhà mẹ đẻ của Vệ phu nhân, Đổng gia bên kia thì lại cực kỳ khách khí, có điều sau khi dẫn người vào cửa cũng đồng thời sai người trở về truyền tin cho Vệ phu nhân, để Vệ phu nhân về nhà mẹ đẻ đón bà ta về.
Còn về chuyện giúp Vệ An, người của Đổng gia không hề nhắc tới dù chỉ một chữ.
Ngoài Đổng gia, Vệ lão phu nhân lại liên tiếp chạy tới vài nhà khác, không phải nhà mẹ đẻ của con dâu thì chính là nhóm tỷ muội thân thiết, hoặc là những nhà từng có giao hảo, tất cả đều không nɠɵạı lệ, không một ai chịu đáp ứng.
Thái độ tốt thì khách khách khí khí từ chối, những nhà bị Vệ lão phu nhân chọc tức nhưng không thể không chịu đựng trước kia thì châm chọc mỉa mai một phen, khiến Vệ lão phu nhân cả người phát run.
Mà tin xấu nối tiếp tin xấu, chuyện của Vệ An đã bị lan truyền ra khắp nơi, các bá tánh đều đã nghe nói tới việc này, biết được những chuyện mà Vệ An đã làm, ai cũng sẽ nói một câu đáng đời. Có vài người sùng bái các Tướng quân của Vệ gia còn mắng chửi Vệ An vài câu, đặc biệt là khi nghe nói Vệ An thành ra như vậy đều là do bị mẫu thân của hắn nuông chiều, bọn họ lại càng không khách khí mà mắng Vệ lão phu nhân.
Mới vừa hồi phủ liền nhận được tin tức triều đình xử phạt Vệ An, nhiều lần vi phạm luật lệ của triều đình, tước bỏ chức quan biếm thành thứ dân cả đời không được tiếp tục nhập sĩ, cộng thêm 80 đại bản, buổi trưa ngày mai hành hình ở phủ nha Thịnh Kinh trước mặt bá tánh.
Vệ lão phu nhân lẩm nhẩm 80 đại bản, liền hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Vệ An mới vừa bị chặt đứt chân, lại còn bị nhốt trong nhà lao, dưới tình huống này còn phải nhận thêm 80 đại bản, có thể sống được hay không cũng khó nói.
Cũng may Vệ lão phu nhân nhớ thương nhi tử, cũng không hôn mê bao lâu, đại phu mới vừa vào cửa thì người đã tỉnh lại trước, vừa lật chăn liền muốn xuống giường.
“Thúy Hương, Thúy Hương mau hầu hạ ta mặc quần áo, ta muốn đi gặp Vân Chiêu, ta đi cầu Vân Chiêu giúp ngũ thúc của nó, An Nhi không thể lãnh 80 đại bản này, nó sẽ chết mất.”
Diệp ma ma hầu hạ mặc quần áo cho Vệ lão phu nhân xong, sau đó mới nói, “Lão phu nhân, đại công tử và thiếu phu nhân đã đi ra ngoài, nghe nói từ lúc sáng sớm đã không ở trong phủ.”
“Đi đâu vậy? Đi tìm, mau cho người đi gọi bọn nó trở về.” Vệ lão phu nhân bắt lấy tay của Diệp ma ma, ngữ khí vội vàng, còn cực kỳ hoảng loạn.
Diệp ma ma khó xử lắc đầu, “Chuyện này…… Đại công tử cũng không nói là đi đâu, ta hỏi qua người ở trong viện của cậu ấy, đều nói là không biết, đến tối mới có thể trở về.”
“Không được, không thể chờ đến tối được, không còn kịp nữa rồi, làm sao đây, bây giờ phải làm sao đây?” Vệ lão phu nhân siết chặt tay Diệp ma ma, trực tiếp khóc.
Bà ta cũng bắt đầu hối hận, nếu như mình đối xử tốt với Giang Lâm một chút, Giang Lâm có thể sẽ nể mặt Vân Chiêu mà giúp ngũ thúc của nó hay không. Hoặc là nếu như mình tốt với An Nhi hơn một chút, quản chuyện bên ngoài nhiều hơn không cho nó đi thanh lâu sòng bạc gì đó, có phải sẽ liền không có ngày hôm nay hay không.
Trong phủ có nhiều nha hoàn như vậy, nó coi trọng người nào muốn người nào cũng được, muốn đánh cược thì ở trong phủ đánh cược với hạ nhân, như vậy sẽ không lưu lại nhược điểm cho người khác.
Vệ lão phu nhân hệt như ruồi nhặng mất đầu, gấp đến độ chỉ biết khóc, hỏi phải làm sao bây giờ.
Diệp ma ma tri kỷ khuyên nhủ, lại giúp đỡ ra chủ ý, “Lão phu nhân nghĩ lại xem còn người nào có thể hỗ trợ hay không, những người từng đánh giặc chung với lão gia, hoặc là các nương nương ở trong cung?”
“Nương nương…… Đúng rồi, còn có các nương nương ở trong cung.” Vệ lão phu nhân tựa hồ như nhớ tới cái gì, đột nhiên tiến về phía trước vài bước tới chỗ một cái ngăn tủ, dùng chìa khóa luôn mang theo bên người mở khóa, từ bên trong lấy ra một cái hòm, sau đó mở thêm vài cái hộp nhỏ hơn mới thấy được một khối lệnh bài.
“Cũng may có Thúy Hương nhắc nhở, bằng không ta đã quên mất còn có thể tiến cung cầu Hoàng hậu nương nương.” Bà ta ôm lệnh bài vào trong ngực, sau đó phân phó Diệp ma ma, “Thúy Hương, mau cho người chuẩn bị xe ngựa, chúng ta tiến cung đi, An Nhi của ta được cứu rồi.”
Ánh mắt của Diệp ma ma dừng ở trên người của Vệ lão phu nhân một lát, sau đó mới đáp lời đi ra ngoài.
Xe ngựa rời khỏi Vệ gia, một đường hướng thẳng tới hoàng cung.
Mà xe ngựa vừa mới rời đi, Giang Lâm liền đẩy Vệ Vân Chiêu xuất hiện từ phía bên kia đường, nhìn xe ngựa đi xa, Giang Lâm nói: “Vậy mà cũng có thể tính tới một bước này.” Hắn cũng không ngờ mình lại là một nhà tiên tri, Vệ lão phu nhân thật đúng là có thể vì nhi tử của mình mà cầu tới tận trong cung.
“Khối lệnh bài kia là cái gì?” Giang Lâm hỏi Vệ Vân Chiêu.
Gần đây Vệ Vân Chiêu đã sai Tuân Thất theo dõi nhất cử nhất động của Vệ lão phu nhân, cũng biết được việc Vệ lão phu nhân đã lấy ra khối lệnh bài nằm dưới đáy hòm.
Vệ Vân Chiêu giải thích: “Trước kia khi tổ phụ còn sống tiên hoàng đã ban vật này cho tổ mẫu, có thể tiến cung nói chuyện với các nương nương ở trong cung mà không cần được thông truyền. Ân sủng quá mức, tổ phụ cũng sợ tổ mẫu gây họa, liền giấu kỹ không cho bà dùng tới, ta cho rằng khối lệnh bài này đã sớm được trả về.”
Nếu hôm nay thứ này không bị Vệ lão phu nhân lấy ra, Vệ Vân Chiêu cũng thiếu chút nữa đã quên mất là có chuyện như vậy.
“Vậy tiến cung khẳng định là không thành vấn đề, chỉ xem vị nương nương nào sẽ dám nhúng tay vào việc này, hy vọng bà ta sẽ đi cầu Hoàng hậu trước tiên.”
Còn nếu đi cầu những người khác không có kết quả sau đó mới đi cầu Hoàng hậu, hậu quả sẽ càng đáng sợ hơn nhiều.
Vệ Vân Chiêu bảo Giang Lâm đẩy mình vào cửa, Giang Lâm chọc y, “Ngươi không lo lắng bà ta sẽ làm liên lụy đến ngươi, liên lụy đến toàn bộ Vệ gia sao?”
Vệ Vân Chiêu: “Đã liên lụy rồi, cũng may tội của Vệ An không đến mức bị xử trảm, mà Hoàng thượng và Hoàng hậu đều là người coi trọng thanh danh, cũng sẽ không vì một phụ nhân lớn tuổi cầu cứu nhi tử mà tru di cửu tộc toàn bộ Vệ gia.”
Chỉ cần có thể sống sót, liền không còn quá đáng sợ nữa.
Có lệnh bài, tiến cung cực kỳ thông thuận, Vệ lão phu nhân đi thẳng đến Trường Ninh cung cầu kiến Hoàng hậu.
Hoàng hậu cũng vô cùng kinh ngạc đối với việc Vệ lão phu nhân có thể trực tiếp tìm tới trong cung cầu kiến mình, sau khi được Thu Tịch kể rõ ngọn nguồn mới biết được người này đã vào bằng cách nào.
Hoàng hậu thưởng thức ngón tay, cười cười, “Vậy thì cho vào đi, đây là tự mình đưa tới cửa, bổn cung liền không khách khí.”
Sau khi tiến vào, Vệ lão phu nhân run run rẩy rẩy quỳ xuống hành lễ, Hoàng hậu vừa hỏi nguyên do, bà ta liền bắt đầu khóc, muốn trông thê thảm bao nhiêu liền có bấy nhiêu thê thảm.
“Thần phụ cầu Hoàng hậu nương nương cứu con ta một mạng, mấy người nhi tử của thần phụ đều chết trận sa trường vì Đại Việt, hiện giờ cũng chỉ còn lại một người nhi tử như vậy, xin ngài hãy niệm tình bọn họ lập hạ công lao to lớn cho Đại Việt mà ra tay cứu giúp người huynh đệ duy nhất còn sống của bọn họ.”
“Nhi tử không làm quan, thứ dân liền thứ dân, chỉ cầu nương nương khai ân hạ chỉ làm Doãn phủ đại nhân miễn giảm 80 đại bản kia là được, thần phụ cầu nương nương.”
Hoàng hậu ghét bỏ liếc nhìn Vệ lão phu nhân, trong lòng thầm mắng một câu ngu xuẩn.
Sau đó lại lộ ra biểu tình khó xử, “Lão phu nhân, không phải bổn cung không muốn giúp ngươi việc này, mà là hậu cung không được tham gia vào chính sự, nhi tử của ngươi là quan viên triều đình, xử trí như thế nào đều đã có luật pháp của triều đình quản, việc này bổn cung cũng không nhúng tay vào được.”
Vệ lão phu nhân lại bắt đầu dập đầu khẩn cầu, hết sức thương tâm.
Hoàng hậu tựa hồ như cũng bị một phen tâm địa từ mẫu này đả động, do dự một lát mới nói: “Việc này bổn cung không giúp được gì, nhưng Vệ gia các ngươi thì lại có thể tự mình vận tác, tôn nhi kia của ngươi hiện giờ là quan lớn triều đình do Hoàng thượng sắc phong, chỉ cần hắn tiến cung cầu xin Hoàng thượng, Hoàng thượng niệm tình Vệ gia cống hiến nhiều năm qua cho triều đình, cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt.”
“Bổn cung cũng đã nghe nói đến việc này, lão phu nhân cũng vì vậy mà bôn tẩu mấy ngày nay, Vệ An này cũng là thúc thúc của Vệ Vân Chiêu, hắn liền nhẫn tâm như vậy mà nhìn trưởng bối chịu khổ bị phạt không màng sao, như vậy thực sự liền có chút bất hiếu.”
Vệ lão phu nhân không nghe ra lời này của Hoàng hậu là muốn chụp mũ cho Vệ Vân Chiêu, trong lòng bà ta cũng nghĩ giống như Hoàng hậu, Vệ Vân Chiêu chính là một đứa bất hiếu.
Nhưng cũng may bà ta không ngu xuẩn đến mức lập tức phụ họa lời này, tiếp tục khẩn cầu Hoàng hậu hỗ trợ, bởi vì bà ta không sai sử được Vệ Vân Chiêu.
Hoàng hậu đánh Thái Cực với Vệ lão phu nhân hết nửa ngày, cuối cùng mới cho một lời chắc chắn, nếu Vệ Vân Chiêu nguyện lấy chức quan nhị phẩm kia ra đổi, nàng ta liền giữ lại một mạng cho Vệ An.
Nếu trên người Vệ Vân Chiêu không còn chức quan nhị phẩm kia, vậy Vệ gia liền thật sự chẳng là gì, Vệ lão phu nhân rõ ràng điểm này, vả lại bà ta cũng không thể làm chủ cho Vệ Vân Chiêu, cho nên không dám đáp ứng lời này.
Sau đó Hoàng hậu liền tỏ vẻ mình không giúp được, Vệ lão phu nhân thất hồn lạc phách rời khỏi Trường Ninh cung.
Có điều bà ta cũng không từ bỏ, lập tức xoay người đi tới chỗ của những nương nương khác.
Chuyện mà đến cả Hoàng hậu cũng không dám đáp ứng, những người khác sao có thể gật đầu, huống chi đây còn là chuyện ở trên triều, bọn họ cũng không ngốc.
Cuối cùng lăn lộn đến lúc trời chuyển tối, Vệ lão phu nhân đã mệt mỏi đến độ không đứng nổi nhưng cũng không ai chịu giúp mình, một đường khóc lóc, mang theo vô hạn hối ý mà rời cung.
Lệnh bài đã bị thu hồi, sau này không thể cầm lệnh bài tùy ý ra vào hậu cung nữa.
Đi một hồi, Vệ lão phu nhân liền sốt cao, trong lúc ngủ mơ vẫn luôn nói mê sảng, không phải đang cầu người cứu Vệ An thì chính là hô An Nhi đừng chết, lăn lộn suốt một đêm không ngừng nghỉ.
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng bà ta sẽ liền như vậy mà ngã xuống, sáng sớm hôm sau bà ta lại tự mình tỉnh dậy, sau đó đi tìm Vệ Vân Chiêu, cầu Vệ Vân Chiêu đáp ứng điều kiện của Hoàng hậu, từ quan, đổi lấy việc miễn giảm 80 đại bản kia cho Vệ An.
Vệ Vân Chiêu nhìn bà ta trong chốc lát, đến khi Vệ lão phu nhân suýt nữa đã không kiềm nổi sự chột dạ, Vệ Vân Chiêu mới mở miệng, “Được, nếu tổ mẫu muốn hy sinh toàn bộ Vệ gia để cứu con của mình, ta liền thành toàn cho bà.”
“Có điều tổ mẫu hãy nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, Vệ gia và bà, và Vệ An, đã không còn quan hệ gì nữa.”
Vệ lão phu nhân giương miệng, qua nửa ngày mới phát ra giọng nói, “Được, được……”