“Thiếu gia, người của Hầu phủ tới đưa của hồi môn.”
Sáng sớm, Thường An liền vui sướиɠ chạy vọt vào Chiêu Vân Uyển, gõ cửa gọi Giang Lâm.
Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu vẫn chưa rời giường, Vệ Vân Chiêu phải điều dưỡng thân mình, mỗi ngày ngủ sớm dậy muộn, Giang Lâm bị y ảnh hưởng, mỗi ngày cũng bắt đầu ngủ nướng theo.
Giang Lâm vốn còn có chút buồn ngủ, nhưng sau khi nghe rõ tiếng hô của Thường An, hắn lập tức biểu diễn một màn cá chép lộn mình, bật dậy từ trên giường.
Tùy tay khoác bộ quần áo lên người, Giang Lâm đeo giày chạy tới mở cửa, sau đó liền đối diện với gương mặt hưng phấn dị thường kia của Thường An.
“Thiếu gia thiếu gia, thật nhiều của hồi môn, một hàng dài được nâng đến đây, ta bảo bọn họ đặt ở tiền viện, chờ thiếu gia cậu đi kiểm kê.”
Trong lòng Giang Lâm cũng rất cao hứng, từ lúc xuyên qua tới nay hắn vẫn luôn muốn lấy lại những món của hồi môn này, cuối cùng cũng thấy được thành quả rồi.
Có điều trên mặt lại vờ như bình tĩnh, còn gõ đầu Thường An, “Ra đằng trước trông chừng, ta thay quần áo dùng bữa sáng xong sẽ đi.”
“Vâng!” Thường An cao hứng đáp một tiếng, sau đó lon ton chạy đi.
Giang Lâm đóng cửa lại, trở lại mép giường chia sẻ tin tức tốt với Vệ Vân Chiêu, ở trước mặt Vệ Vân Chiêu hắn liền có chút khó mà áp chế được sự vui sướиɠ của mình, “Từ hôm nay trở đi ta hẳn là có thể bước lên hàng ngũ của những kẻ có tiền rồi đúng không?”
Vệ Vân Chiêu phối hợp gật đầu, “Khẳng định là có thể.”
“Hắc hắc.” Giang Lâm cười hai tiếng, xoa xoa tay đi tìm quần áo.
“Tuy rằng ta cảm thấy nữ nhân Triệu Thu Như kia khẳng định là sẽ không thành thật như vậy, nhưng của hồi môn hẳn là cũng có thể lấy lại hơn phân nửa.” Còn mấy thứ giống như bộ trang sức đưa cho Hoàng hậu kia, Triệu Thu Như phỏng chừng là cũng không có mặt mũi để đòi lại, Giang Lâm chỉ có thể nói một câu đáng tiếc.
“Đi xem sẽ biết.” Vệ Vân Chiêu nói, cũng chống thân mình xuống giường.
Bởi vì sốt ruột kiểm kê của hồi môn cho nên Giang Lâm ăn sáng có chút vội vàng, tùy tiện nuốt mấy ngụm xuống bụng liền đẩy Vệ Vân Chiêu đi ra tiền viện.
Nhưng không ngờ có người còn tích cực hơn nhiều so với bọn hắn, từ xa đã có thể nghe thấy chất giọng bén nhọn của ŧıểυ Chu thị, “Ai da, nhiều đồ như vậy sao, Vân gia thật không hổ là phú hộ vùng Giang Nam, của hồi môn nhiều đến độ có thể mua đứt toàn bộ Vệ gia.”
“Nhìn châu báu này xem, phỉ thúy này, cả một rương bạc trắng bóng này nữa, đều phải làm người ta chọn đến hoa mắt.”
“Kim thoa này cũng thật là đẹp, trắng như tuyết, mau cắm lên đầu để ta nhìn một cái, nghe nói tất cả đều là do thợ thủ công nổi danh ở Giang Nam chế tác, món nào cũng chỉ có một cái, nhưng đều là đồ vật hiếm lạ.”
Vào thời điểm ŧıểυ Chu thị hưng phấn bảo nha hoàn cắm kim thoa lên đầu mình, Giang Lâm liền đẩy Vệ Vân Chiêu xuất hiện ở trước cửa.
Có thể là vì không ngờ bọn họ lại đến nhanh như vậy, ŧıểυ Chu thị trước tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền vờ như không có gì xảy ra mà tự mình cắm kim thoa trên đầu, tươi cười tiến đến chào hỏi hai người Giang Lâm, nàng ta nhiệt tình lôi kéo Giang Lâm giới thiệu cho hắn, “Cháu dâu, bên này đều là vàng bạc châu báu, mấy cái rương này đều là quần áo và trang sức, còn ở đây, tất cả đều là vật trang trí tốt nhất, mấy cái như là bình ngọc như ý, tất cả đều có. Cháu dâu, nhà nɠɵạı của con cũng thật có tiền.” ŧıểυ Chu thị tươi cười, ngay cả xưng hô cũng đổi thành cháu dâu.
Khóe miệng Giang Lâm giật giật, “Chỗ của hồi môn này vừa được nâng vào cửa không bao lâu, ngũ thẩm liền có thể rõ ràng rương nào đựng cái gì, thật là nhanh.”
Lời này của Giang Lâm có điều ám chỉ, nhưng ŧıểυ Chu thị lại vờ như không hề nghe ra, “Nào có, ngũ thẩm đây là muốn trông chừng giúp con, sợ con bị thiệt ấy chứ, nhiều đồ như vậy, con nói xem nếu như không để trưởng bối trông chừng sao mà được?”
“Đích xác là như thế, nhiều đồ như vậy, cần phải chuyển vào trong viện mời người chuyên môn đến trông chừng mới được.”
ŧıểυ Chu thị vội vàng gật đầu, “Đúng không, ngũ thẩm đây là vì muốn tốt cho con thôi.”
“Ừm, vậy chi bằng chuyển đến trong viện của ngũ thẩm mời ngũ thẩm trông chừng giúp ta có được không?”
ŧıểυ Chu thị gật đầu càng nhanh, “Được được được, ngũ thẩm nhất định sẽ giúp con trông chừng thật kỹ, không ai được phép động vào.”
Nàng ta nói xong, liền thấy Giang Lâm cười như không cười mà nhìn mình, ŧıểυ Chu thị cuối cùng cũng phản ứng lại, hiểu ra Giang Lâm đây là đang đào hố mình, châm chọc nàng ta nhớ thương của hồi môn của người khác.
ŧıểυ Chu thị lập tức hừ lạnh một tiếng, cách xa Giang Lâm vài bước, “Không hiểu tấm lòng người tốt, bị lừa của hồi môn là đáng lắm.”
Giang Lâm nhìn nàng ta một cái, không nói gì, duỗi tay bảo người của Hầu phủ đưa danh sách.
Của hồi môn là do quản gia của Hầu phủ dẫn người đưa tới, ông ta tiến lên vài bước hành lễ với Giang Lâm, nhưng không đưa danh sách mà lại truyền lên một phong thư, “Đại thiếu gia, phu nhân phân phó, trước khi nghiệm thu của hồi môn mời cậu hãy đọc phong thư này, bà ấy nói cậu phải đồng ý với yêu cầu do bà ấy đề ra thì của hồi môn này mới có thể giao cho cậu.” Thái độ còn có chút cao ngạo, hấc cằm vênh váo tựa như đang bố thí.
Giang Lâm cười nhạo một tiếng, “Của hồi môn đã vào cửa, ta còn có thể để các ngươi nâng trở về sao?”
Quản giả nói: “Phu nhân phân phó, bà ấy tự biết thủ đoạn không bằng cậu, nhưng bà ấy dù sao cũng là trưởng bối của cậu, muốn làm chuyện gì cũng dễ dàng, mong đại thiếu gia nhận tạm.”
“Được thôi, vậy chờ nàng ta gom đủ rồi lại đến tìm ta, dù sao hiện giờ người sốt ruột cũng đâu phải là ta mà đúng không?” Giang Lâm buông tay, vẻ mặt không sao cả.
Thậm chí còn định đẩy Vệ Vân Chiêu rời đi.
Quản gia nóng nảy, vội tiến lên chắn ở trước mặt Giang Lâm, “Đại thiếu gia, chuyện gì thì cũng từ từ, cậu kiểm kê chút của hồi môn này trước, sau đó lại đọc thư cũng được.” Thái độ hoàn toàn xoay chuyển một trăm tám mươi độ.
Giang Lâm nhìn tờ danh sách được quản gia dâng đến trước mặt, chỉ cảm thấy buồn cười, hiện tại đến cả quản gia của Hầu phủ cũng bắt đầu thể hiện ở trước mặt của thiếu gia, Triệu Thu Như thật lợi hại.
Giang Lâm tiếp nhận danh sách, lại lấy ra bản sao danh sách của mình, để đám người Thường An, Bạch Cập Bạch Vi tự mình kiểm. Thứ mà Giang Lâm xem chủ yếu chính là đồ vật, mấy năm nay Triệu Thu Như lấy của hồi môn làm lễ vật, tặng đi không ít hòng đầu cơ trục lợi, có vài thứ rất khó có thể lấy lại, Giang Lâm muốn biết nàng ta sẽ lấy cái gì để bổ sung thay thế.
Những món trang sức không giống như trong trí nhớ Giang Lâm đều lọc ra đặt ở một bên, chờ đến lúc kiểm kê xong, thiếu ba bộ trang sức quý giá nhất, lọc ra mười mấy bộ thứ phẩm, ngân phiếu cũng còn thiếu năm vạn lượng.
Giang Lâm nhìn về phía quản gia, “Lấy thư đến đây đi.”
Quản gia vội vàng dâng lên, Giang Lâm nhận lấy mở ra đọc, nội dung khá dài, đầu tiên là nói về mấy bộ trang sức không thể đưa tới, một bộ hiến cho Hoàng hậu, chính là chiếc trâm mà Giang Lâm đã nhìn thấy lúc trước; một bộ hiến cho Tô quý phi, đại nhi tử của Triệu Thu Như hiện đang là thư đồng của Tứ hoàng tử do Tô quý phi sinh hạ.
Tô quý phi có hai tử một nữ, trưởng tử là Nhị hoàng tử, là một trong những đối thủ mạnh nhất tranh giành ngôi vị hoàng đế với Thái tử, thứ tử chính là Tứ hoàng tử, kém hơn Thái tử hai ba tuổi, không chỉ có thể giúp sức cho huynh trưởng của mình, mà bản thân hắn muốn thượng vị cũng không hẳn là không có cơ hội.
Người còn lại chính là Đại công chúa, có nhiều nhi tử Trường Đức đế liền bắt đầu muốn có nữ nhi, cho nên vị công chúa này vừa sinh ra liền được Trường Đức đế sủng ái, tuổi còn nhỏ mà đã được phong hào, cũng là công chúa duy nhất có phong hào của Đại Việt hiện giờ.
Một mạch của Tô quý phi thế rất mạnh mẽ, thuộc nhóm những cái tên được chọn hàng đầu để kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Thái tử là trữ quân danh chính ngôn thuận, cũng thuộc nhóm người được chọn hàng đầu, Giang Lâm cười cười, nhi tử làm thư đồng, nữ nhi xứng với Thái tử, một chân đạp hai thuyền, Triệu Thu Như cũng không sợ giạng đau chân.
Còn bộ cuối cùng đã bị Triệu Thu Như đưa cho chất nữ của nhà mẹ đẻ làm của hồi môn, nghe nói theo phu quân đi nơi khác nhậm chức tạm thời không thể trở về, cho nên cũng không lấy lại được, đợi người trở về nàng ta sẽ đến lấy.
Giải thích xong tung tích của ba bộ trang sức, liền bắt đầu cầu Giang Lâm đưa giải dược, còn nói cái gì mà tình huynh muội, quan hệ huyết thống, khiến Giang Lâm đọc mà cảm thấy ghê tởm trong lòng.
Còn mấy bộ trang sức thứ phẩm cùng với năm vạn ngân lượng còn thiếu thì lại im bặt không thấy nhắc tới.
Giang Lâm trực tiếp xé nát lá thư, nói với quản gian đang lộ ra vẻ mặt khiếp sợ: “Trở về nói cho phu nhân của các ngươi, ta không tin lý do thoái thác của nàng ta, bảo nàng ta phải lấy lại ba bộ trang sức kia, bằng không nếu để ta thấy được Giang Cẩm Nguyệt đeo mấy thứ đó, ta sẽ trực tiếp tước đầu Giang Cẩm Nguyệt.”
Giang Cẩm Nguyệt chỉ chỉ vào đống thứ phẩm đặt trên mặt đất, “Mấy cái này mang về, ta chỉ cần của hồi môn thực sự, ngày mai, tính cả những món trang sức còn lại và năm vạn ngân phiếu đều phải đưa tới Vệ phủ, ta sẽ cho Giang Cẩm Nguyệt giải dược.”
Sau khi gương mặt kia của Giang Cẩm Nguyệt mọc đầy bọc mủ, cùng với việc liên tục mời mấy vị đại phu, bên ngoài cũng bắt đầu có lời đồn đãi nói rằng nàng ta bị hủy dung, nhưng không một người nào có thể làm cho mặt của nàng ta có chút chuyển biến tốt đẹp.
Căn cứ theo tin tức của những hạ nhân có quan hệ tốt với Thường An ở Hầu phủ trước kia(?), không chỉ vô dụng, mà mặt của Giang Cẩm Nguyệt đều đã bắt đầu thối rữa.
Triệu Thu Như vốn còn định chậm rãi thu thập của hồi môn, nhưng thấy tình hình có chút không đúng liền lập tức nóng nảy, sốt ruột hoảng hốt trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, sau đó lại chạy khắp nơi chọn mua, ngày hôm sau liền đưa của hồi môn tới Vệ gia.
Quản gia cực kỳ khó xử, khuyên giải: “Đại thiếu gia, cậu hà tất phải như vậy, ŧıểυ thư là muội muội của cậu, nếu như để Hầu gia biết được việc cậu chỉ vì một chút của hồi môn mà nhẫn tâm tính kế lên người muội muội mình, Hầu gia sẽ không cao hứng.”
Giang Lâm nhìn chăm chú vào quản gia một lát, cười nói, “Giang Cẩm Nguyệt hủy dung thì có liên quan gì đến ta?” Huống chi An Dương Hầu cao hứng hay không thì lại có quan hệ gì với hắn chứ.
Quản gia: “Nhưng đại thiếu gia cậu vừa nói ngày mai đưa đồ vật tới thì sẽ cho giải dược.” Ý nghĩ của quản gia rất đơn giản, đến cả đại phu mà cũng không trị được, nhưng Giang Lâm lại có giải dược, như vậy chẳng phải liền chứng minh rằng chính hắn đã hạ độc ŧıểυ thư hay sao?
Giang Lâm: “Ông có thể không tới lấy, ta có thể có giải dược, tất nhiên cũng có thể không có.”
Giang Lâm duỗi tay chỉ ra phía cửa, “Tiễn khách!”
Mặt quản gia run rẩy, tức khắc hiểu ra ý tứ của Giang Lâm, nếu muốn giải dược thì không thể nói là do hắn hạ độc.
Quản gia nghĩ đến lời mà phu nhân đã phân phó trước đó, có chút không cam lòng, muốn tiếp tục giãy giụa một phen, “Trước kia không phải đại thiếu gia thích nhất là Hầu gia khen cậu hay sao, cậu hà tất phải làm lớn chuyện với đại ŧıểυ thư chứ, nếu đại thiếu gia lui một bước, phu nhân chắc chắn sẽ nói ngọt vài lời cho đại thiếu gia ở trước mặt Hầu gia. Đến lúc đó Hầu gia khẳng định cũng sẽ nhìn đại thiếu gia cậu với con mắt khác, tâm sinh hài lòng.”
Ánh mắt của Giang Lâm lộ ra sự lạnh nhạt, “Ông có thể trở về nói cho Hầu gia của ông một câu, từ ngày Giang Lâm ta xuất giá cũng đã không còn cha nữa.”
“Cho nên, ông cũng có thể cút được rồi.” Giang Lâm lại chỉ ra cửa, ánh mắt tăng thêm vài phần sắc bén so với ban nãy.
Thường An phi thường có ánh mắt mà đứng ra tiễn khách, quản gia không khỏi có chút ngoài ý muốn đối với phản ứng của Giang Lâm, nhưng lại ảo não vì mình đã không hoàn thành nhiệm vụ mà phu nhân giao đãi, cuối cùng mang theo một bụng tràn đầy vẻ không cam lòng mà rời khỏi Vệ phủ.
Người của Hầu phủ vừa đi, ŧıểυ Chu thị đã liền mở miệng, “Cháu dâu à, một hạ nhân ở Hầu phủ mà cũng dám nói chuyện với con như vậy, xem ra sinh hoạt của con ở Hầu phủ cũng chẳng ra gì phải không.”
Giang Lâm đáp: “Nếu như sống tốt thì đã chẳng phải gả đến Vệ gia rồi, ngũ thẩm thấy có đúng không?”
ŧıểυ Chu thị nhíu mày, “Lời này của ngươi là có ý gì, khinh thường Vệ gia?”
Giang Lâm chỉ cười mà không nói.
ŧıểυ Chu thị càng tức giận, lập tức chuyển hướng câu chuyện về phía Vệ Vân Chiêu, “Vân Chiêu, con nghe nó nói cái gì không, nó xem thường Vệ gia như vậy, con còn không mau quản giáo nó đi.”
Vệ Vân Chiêu giương mắt, “Ngũ thẩm, Vệ gia có thứ gì đáng giá coi trọng sao?”
“Thẩm…… Vệ gia chính là công thần của Đại Việt, nhiều năm chinh chiến sa trường, lập hạ công lao to lớn cho Đại Việt, cho ra nhiều danh tướng như vậy, người ta nào có thể không xem trọng mà không cho một cái liếc mắt chứ.” ŧıểυ Chu thị nói rất tự hào.
Vệ Vân Chiêu hất một chậu nước lạnh, “Ngũ thẩm, đó là trước kia, không phải hiện tại.”
“Vệ gia hiện tại chẳng là gì cả.”
Y lý trí lại bình tĩnh, thanh tỉnh đến mức khiến người ta đau lòng.
ŧıểυ Chu thị há miệng định nói thêm gì đó, nhưng nửa ngày cũng không thể thốt ra một câu.
Vệ Vân Chiêu đã lên tiếng, Giang Lâm cũng không cần đáp lời của ŧıểυ Chu thị nữa, phân phó đám người Thường An chuyển đồ vật đến Chiêu Vân Uyển.
“Khoan đã!”
Kết quả vừa mới nâng một cái rương lên, bên ngoài đã truyền đến một giọng nói.
Giang Lâm nhìn về phía cửa, thấy Vệ lão phu nhân dẫn theo nhóm nữ quyến của Vệ gia đi tới.
“Chậc.” Tiền tài quả thực động lòng người, trước kia hắn và Vệ Vân Gia đi dự hoa yến, xảy ra chuyện như vậy cũng không thấy người nào tới hỏi thăm một câu, hôm nay của hồi môn được nâng tới cửa, chớp mắt liền tới đông đủ.
Vệ lão phu nhân vừa vào cửa liền hỏi Giang Lâm, “Mấy thứ này ngươi định xử trí như thế nào?”
“A?” Giang Lâm có chút mê mang trong một cái chớp mắt, “Của hồi môn thì còn có thể xử trí như thế nào, đương nhiên là lấy về chậm rãi mà dùng rồi.”
Vệ lão phu nhân nói: “Vệ gia hiện tại không thể so được với trước kia, hiện giờ ngươi đã vào cửa Vệ gia, lại là chủ trì đương gia, hẳn cũng hiểu rõ lời này của ta là có ý gì.”
Giang Lâm đúng thật là nghe hiểu, “Lão phu nhân bảo ta lấy của hồi môn ra để nuôi các người.”
Giang Lâm dùng ngón tay chọc bả vai của Vệ Vân Chiêu, “Nhà của ngươi có quy củ này từ khi nào vậy, của hồi môn của mẫu thân ngươi và mấy vị thẩm thẩm đều phải dùng hết sao?”
Vệ Vân Chiêu mặt vô biểu tình, “Ta cũng không biết, còn mong tổ mẫu chỉ dạy.”
Vệ lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, “Trước nay chuyện trong phủ đều do ta quản, chi tiêu trong nhà cũng luôn lấy từ của hồi môn của ta, hiện giờ nếu đã thay người làm quản sự, tất nhiên cũng nên do nó bỏ ra.”
Vệ Vân Chiêu nhíu mày, sắc mặt không vui, “Ta nhớ rõ bổng lộc của tổ phụ, bổng lộc của phụ phân và vài vị thúc thúc, kể cả bổng lộc của ta cùng với ban thưởng của triều đình đều trực tiếp phân phát về nhà. Vệ gia có mấy cửa hàng ở Thịnh Kinh, ngoài thành cũng có thôn trang, bạc thu được từ những nơi này cộng vào cũng đủ để nuôi sống người trong nhà, thậm chí còn có thể nói là thừa tiền. Không biết trong nhà sinh hoạt phú quý xa hoa đến mức nào, mà phải cần động đến của hồi môn của tổ mẫu?”
Giang Lâm lập tức điểm tên Thường An, bảo hắn đi mời người quản lý thu chi ở trong phủ tới đây một chuyến, nhớ mang theo cả sổ sách tiêu dùng trước kia.
Vệ lão phu nhân bị Vệ Vân Chiêu nói chuyện hoàn toàn không nể mặt ở trước mặt mọi người, sắc mặt khó coi, cực kỳ không cao hứng, “Thế nào, ngươi đây là muốn tra thẩm ta? Cảm thấy ta tham ô chi tiêu trong phủ?”
“Tôn nhi không dám, đợi phòng thu chi tới kiểm toán xong là có thể biết rõ thực hư, tổ mẫu không cần sốt ruột.” Vệ Vân Chiêu nói.
Vệ lão phu nhân: “Đủ rồi! Hiện giờ ngươi chỉ tin vào lời của thứ tang môn tinh này, trong mắt nào còn chứa được người tổ mẫu này nữa, ngươi đã quyết tâm muốn giữ gìn nó, ta có nói cái gì thì cũng như gió thoảng bên tai, nếu nó luyến tiếc chút của hồi môn này, cùng lắm thì thắt lưng buộc bụng mà sinh hoạt là được, không ai miễn cưỡng nó đâu.”
Nói năng đường hoàng, hơn nữa nói xong liền lập tức muốn đi.
Giang Lâm nhanh hơn một bước chắn ở cửa, “Lão phu nhân cần gì phải sốt ruột như vậy, lão phu nhân một lòng suy nghĩ cho Vệ gia, ngay cả của hồi môn của bản thân mà cũng phải tự mình bỏ ra, nhưng mọi người cũng cần phải biết số bạc này đã tiêu vào việc gì, lợi ích bao lớn, có như thế mới tiện cảm tạ lão phu nhân.”
Hắn cười khanh khách, ánh mắt dừng ở trên người của Vệ lão phu nhân, Vệ lão phu nhân cảm thấy mình giống như bị nhìn thấu, không dám đối diện với Giang Lâm.
Phòng thu chi rất nhanh liền có mặt, sổ sách cũng được mang tới, Giang Lâm để Vệ Vân Chiêu xem, phía trên ghi chép rõ ràng từng thứ một, nhưng cứ cách mấy ngày liền có tên của Vệ An, mỗi lần ít thì một hai, nhiều thì là mấy trăm lượng, thậm chí còn có lần lấy hơn một ngàn lượng.
Nhìn từ quyển sổ sách này, chi tiêu của một mình Vệ An đã có thể bằng với chi tiêu của những người khác ở trong phủ cộng vào.
Giang Lâm đếm số lần xuất hiện tên của Vệ An, nhìn về phía Vệ lão phu nhân, ý cười trên mặt càng sâu, “Nhi tử của lão phu nhân dưỡng thật là tốt.” Giang Lâm nhấn mạnh hai chữ nhi tử.
Vậy của hồi môn kia là dùng cho ai, không cần nói cũng biết.
Giang Lâm vừa sai người đi mời phòng thu chi, Vệ lão phu nhân liền biết chuyện này sắp sửa không xong, bà ta trừng mắt nhìn Giang Lâm, trong lòng tức giận mà mắng, quả thật là thứ tang môn tinh, phá gia tinh.
Bà ta cũng hối hận, lúc trước nên đến chào hỏi phòng thu chi một cái, bảo bọn họ có vài chỗ không cần phải ghi chép rõ ràng như vậy.
Trong khi Vệ lão phu nhân đang biểu đạt sự bất mãn đối với Giang Lâm thì Vệ Vân Chiêu lại nói, “Tổ mẫu đây là muốn Giang Lâm, một người là tức phụ của chất nhi, phải lấy của hồi môn đi dưỡng thúc thúc của nhà trượng phu?”
“Tổ mẫu, thể diện của ngũ thúc lớn đến mức nào vậy?”