Editor: L’espoir
*
“Mi tè ra tay ta còn dám lý sự?”
Lục Ngang bật cười, gõ vào đầu lông xù xì của cô một cái.
“Gru gru…”
Cô không có tiểu mà, hơn nữa, sao anh ta có thể nói cô tiểu ở trước mặt Hứa Chi Mặc chứ.
Mộ Vãn Vãn bị lời này của anh làm cho trợn trắng mắt tức giận, cô xoay người quay mặt ra ngoài cửa sổ, không nhìn người đàn ông đằng sau mình nữa.
Thỏ con giận rồi, buồn bực tức tối ngồi đưa lưng về phía anh, cái đuôi thỏ vừa ngắn vừa nhỏ lắc qua lắc lại, miếng đệm thịt trên chân mềm mềm hồng hồng.
Lục Ngang âm thầm mắng một câu ‘thành người rồi’, dùng tay không bị ‘nước tiểu’ của cô làm bẩn lấy hộp khăn giấy. Đang muốn lau chùi, anh nhìn kỹ, phát hiện trên tay mình không phải nước tiểu của cô, hình như là—— sữa của cô? Kết cấu loãng, có mùi thơm sữa.
Vì thế, hai má căng phồng tức giận của Mộ Vãn Vãn bị anh tóm lấy, chổng vó lên trời đối mặt với anh.
“U u u u!”
Anh đang làm gì đấy?
Chỉ thấy bàn tay to của người đàn ông phủ lên bụng cô, anh lộ ra một khớp xương, tìm kiếm thứ gì đó trong bộ lông của cô. Mộ Vãn Vãn hoàn toàn không biết anh đang làm gì, chỉ cảm thấy được anh sờ bụng rất thoải mái. Cũng mở hai tay hai chân ra, tùy ý để anh sờ.
Lục Ngang lăn qua lộn tìm tòi trong chốc lát, có thể coi như đã tìm ra được nguồn sữa của cô. Giữa bộ lông trắng nõn, hai núm vú màu anh đào hơi nhô lên, còn đang tiết ra sữa, áp sát lại, có thể ngửi thấy mùi sữa tràn ra tứ phía.
Anh vươn đầu ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào một bên núm vú phấn nộn của cô.
Núm vú đang tiết sữa rất nhạy cảm, ngày thường Mộ Vãn Vãn tự mình chạm một cái cũng không được. Ngón tay Lục Ngang vừa chạm vào, đưa đến một cảm giác tê dại dị thường, cơn ngứa ngáy từ đỉnh đầu chạy thẳng xuống dưới giữa hai chân. Cô khó nhịn mà đạp đạp đạp chân nhỏ, miếng đệm thịt vốn đã màu hồng nhạt lại càng hồng hơn một cách bất thường.
“U u… U u…”
Thật khó chịu… Sao anh ta có thể chạm vào chỗ đó của cô!
Phải biết rằng, mặc dù biệt hiệu của cô ở ngoài bị đồn là qua lại không ít bạn trai, nhưng cho đến bây giờ, ngay cả tay con trai còn chưa từng chạm qua, chứ đừng nói là đừng chạm vào ngực!
Nhưng mà, tay của người đàn ông vẫn không ngừng, nhìn phản ứng run rẩy của cơ thể cô, con ngươi đen nhánh sáng bóng, lại dùng khớp xương gảy núm vú nhỏ của cô vài cái.
‘Xịt…’ Một tiếng, đầu vú nhỏ bị kích thích, nước chảy cuồn cuộn không ngừng, văng tung tóe trên tay và trên mặt của Lục Ngang.
“Thật kỳ lạ.”
Khi mua nó vẫn còn là một con thỏ nửa tuổi, cho đến bây giờ cũng chưa đến tuổi trưởng thành. Sao có thể tiết sữa, nó cũng không phải là căng sữa đâu.
Hừm, trở về phải nghiên cứu thật kỹ mới được.
Cứ như vậy, Mộ Vãn Vãn bị Lục Ngang đè quan sát suốt cả đường, cuối cùng cũng đến biệt thự của anh.
Cũng vào lúc này, cô hậu tri hậu giác biết được dường như Lục Ngang và Hứa Chi Mặc là bạn cùng phòng. Nghĩ đi nghĩ lại, Mộ Vãn Vãn bỗng nhiên không muốn xuyên lại thành người nữa, cô muốn ở lại chỗ này, sống dưới cùng một mái nhà với Hứa Chi Mặc.
“Tiểu mê sắc.”
Lúc sáng Lục Ngang đã phát hiện, tầm mắt của con thỏ biến thái này thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang Hứa Chi Mặc vài lần.
Nghĩ đến đây, anh ho khan một tiếng, ngước sang phía trước nói: “Chi Mặc, con thỏ biến thái này muốn cậu ôm nó này.”
Hứa Chi Mặc đi trước mặt một người một thỏ, nghe vậy, chậm rãi xoay người lại. Đôi mắt đen nhánh thâm trầm của anh di chuyển xuống, dừng trên người Mộ Vãn Vãn.
Đối diện với gương mặt của anh, tai thỏ Mộ Vãn Vãn ‘tìm tòi’ dựng thẳng lên, thân thể nhỏ bé căng thẳng.
Thấy bộ dáng không được tự nhiên của cô, trên gương mặt lạnh lùng đạm mạc của Hứa Chi Mặc nhuộm ý cười hiếm thấy, bước về phía cô.
Mỗi một bước đi của anh, thần kinh Mộ Vãn Vãn liền căng ra một phần, đến cuối cùng, tai thỏ đều dựng thành cột đứng thẳng lên trời.
——
Tìm kiếm bộ sưu tập để tìm hạt, tác giả để khuyến khích!