Editor: L’espoir
*
Cũng may người đàn ông ở phòng bên cạnh cũng không tranh cãi nhiều, bỏ lại một câu “Tôi đi trước, cô tranh thủ đi ra sớm đi”, liền rời khỏi phòng vệ sinh.
Mặt Mộ Vãn Vãn ngậm cảm kích nhìn thoáng qua phòng bên cạnh, cuối cùng nhanh nhẹn bỏ máy hút sữa vào trong túi, mặc áo lót xong kéo áo xuống.
Lúc sắp đẩy cửa đi ra ngoài, Mộ Vãn Vãn chỉ cảm thấy trên người mình nhẹ đi một chút. Trong cơn trời đất quay cuồng, cô loạng choạng ngã xuống đất.
Khi mở mắt ra lần nữa, cô phát hiện ra rằng tất cả mọi thứ trong nhà vệ sinh đã trở nên lớn hơn - thùng rác cao gấp mười lần cô, bồn cầu khuất cả tầm nhìn. Ngoài ra, cô dường như có thể chui qua khỏi khe cửa.
Mộ Vãn Vãn nghi hoặc, từ khe cửa chui ra ngoài. Trong phòng vệ sinh có một chiếc gương toàn thân, cô cũng không cần đi đâu, cũng thấy rõ bộ dáng hiện tại của mình.
Cô biến thành một con thỏ con, toàn thân tuyết trắng, đôi mắt đỏ tươi, hai tai rũ xuống. Cái đuôi nhỏ mềm mại, phần lông ở đuôi có màu đen.
“…!”
Mộ Vãn Vãn nhìn thấy mình trong gương, thiếu chút nữa kinh hãi đến ngất xỉu.
“U u…”
Sao mình có thể trở thành một con thỏ được chứ!
“U u!”
Làm sao để trở lại đây?
Trong mười phút tiếp theo, Mộ Vãn Vãn giẫm lên chân thỏ trắng như tuyết đi tới đi lui trong nhà vệ sinh. Lúc thì đi đến trước mặt quần áo và túi xách của mình ngửi ngửi cọ cọ, lúc thì lại thò đầu ra nhìn quan sát mình từ trong gương.
Cô thử đủ loại biện pháp, đến cuối cùng lại bắt đầu cầu nguyện, nhưng cũng không thay đổi trở lại.
“Hu… làm sao để xuyên lại đây?”
Cô thở dài một tiếng, vô lực ngồi trên mặt đất, chân thỏ ngắn nhỏ lảo đảo lắc lư, đệm chân có phần non mềm.
“Tìm được mi rồi!”
Một giọng nam vang lên trên đỉnh đầu cô, còn chưa đợi Mộ Vãn Vãn ngẩng đầu nhìn lại, cô đã bị túm gáy xách lên.
Người đàn ông để con thỏ lông xù mềm nhũn đỡ trên tay, con ngươi như mực chống lại đôi mắt thỏ đỏ hồng của cô: “Khoảng thời gian này mi đi đâu thế?”
Mộ Vãn Vãn: “Gru gru…”
Tôi không phải thỏ, anh thả tôi ra nhanh!
Cô không thành thật dùng chân nhỏ cào bới lòng bàn tay anh, muốn tránh thoát gông cùm xiềng xích của anh, tiếc rằng tay còn lại của người đàn ông còn đang túm lấy gáy cô, không nhúc nhích được.
Lục Ngang cảm thấy thỏ con trước mắt đã thành tinh rồi, giọng điệu của anh bất quá cũng khá nặng, nó không cao hứng nhíu cái mũi nhỏ mềm mại lại, hai bàn chân nhỏ cũng khảy khảy lòng bàn tay anh.
Cô nhóc trên tay ấm áp mềm mại, lông sạch sẽ sứ trắng, ngay cả đệm chân ngẫu nhiên nâng lên cũng hồng hồng mềm mềm, rất sạch sẽ.
Xem chừng là chạy ra khỏi nhà, được người khác thu nhận, chăm sóc vô cùng chu đáo.
Nửa tháng trước, bác sĩ Lục vì để tiến hành một thí nghiệm, cố ý mua một con thỏ con để luyện tập. Con thỏ con dường như đã đoán được số phận của mình sẽ bị giải phẫu vào buổi sáng, tối trước đó đã cắn vỡ lồng sắt, chuồn ra khỏi nhà của mình.
…
Mộ Vãn Vãn thấy anh còn chưa buông mình ra, tay còn lại còn tiện tay trả đũa vuốt trên đầu mình. Mắt thỏ đỏ rực phát sáng: “xì xì” một cái, cắn vào lòng bàn tay anh.
Cô vẫn chỉ là một con thỏ con, sức lực cũng không lớn, chỉ là cắn rách lớp da thôi.
Lục Ngang bị cắn một ngụm, không giận còn cười: “Mi được lắm, còn dám cắn ta.”
“U u…”
Mộ Vãn Vãn kêu to hai tiếng, trong mắt thỏ con rõ ràng chột dạ, cúi đầu nhỏ xuống, không dám nhìn anh.
Lục Ngang có rất nhiều biện pháp trị cô, quay thân cô lại, để cho cái bụng trắng mềm lộ ra. Khớp xương trắng nõn thăm dò bụng thỏ hồng hồng lộ ra của cô, nhẹ nhàng gãi gãi vài cái.
“Gru gru… gru gru!”
Cô nằm trong lòng bàn tay của anh, bất mãn kháng nghị.
Ngứa quá đi… Khó chịu chết mất…
Thỏ con đã ngứa ngáy, bàn chân nhỏ đạp lên không trung, tai thỏ cũng bất giác dựng đứng lên.