Ông nhìn chằm chằm con trai mình, đứa nhỏ này từ nhỏ đã cực kỳ thông minh, năng lực, thủ đoạn cũng không kém, nếu không phải bị cái thân thể yếu đuối kia liên lụy thì…
Cũng may hiện tại đã tốt, Đường Tứ còn mang trong mình đứa cháu nhỏ của ông, ông cũng vừa mưu cầu một chức quan ở Binh Bộ cho con trai.Tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt.
Ai ngờ Mẫn Thị hung hăng nhúng một tay vào, tự tiện đến Nam Dương Hầu phủ từ hôn, làm cho một bàn cờ đang đẹp lại bị phá hỏng.
Trấn Quốc Công đã sớm thất vọng đối với mấy hành vi qua lại thân thiết cùng mấy phòng khác vài năm nay của Mẫn Thị, bây giờ bà ta lại ngang nhiên nhúng tay vào huyết mạch truyền thừa của Quốc Công phủ, Trấn Quốc Công đã không thể nhịn được nữa.
Nhìn con trai cầu tình, Trấn Quốc Công trầm ngâm một lúc rồi nghiêm khắc nói: “Mẫn Thị, nể mặt An nhi cầu tình cho bà lần này, chỉ một lần này thôi, nếu có lần sau thì sẽ không chỉ vậy đâu, Trấn Quốc Công phủ không cần một đương gia chủ mẫu luôn vươn khuỷu tay ra ngoài!”
Đây là một cảnh cáo rất nghiêm trọng.
Đừng tưởng rằng sinh được độc đinh cho Trấn Quốc Công phủ rồi thì không có gì phải sợ hãi, yên tâm kê cao gối mà ngủ.
Nếu như dám can đảm can thiệp vào huyết mạch truyền thừa của Trấn Quốc Công phủ thì đừng trách Trấn Quốc Công tại sao lại ác!
Đường Tứ nhất định phải vào cửa của Trấn Quốc Công phủ!
Bất quá cũng chỉ là một tiểu cô nương bị chiều hư mà thôi, kiêu căng vô não thì sao, giày vò lên giày vò xuống cũng chỉ là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi. Người nhu/ư vậy ngay thẳng, dễ nhìn thấu, cũng dễ dẫn dắt.
Ánh mắt Trấn Quốc Công nhìn về Mẫn Thị lộ vẻ lãnh khốc vô tình.
Ẩn ý trong lời của Trấn Quốc Công bà ta nghe hiểu, toàn thân bà run lên, huyết sắc trên mặt lại như bị rút đi lần nữa.
“Tạ ơn Quốc Công gia, ngày mai thiếp thân sẽ mang quan môi đến Nam Dương Hầu phủ.”
So sánh với thân phận phu nhân Trấn Quốc Công thì bị mất mặt, chê cười có đáng là gì.
Chỉ cần bà vẫn là phu nhân Trấn Quốc Công dù chỉ một ngày thì người khác vẫn phải nịnh bợ, tung hô bà ta.
Về phần Đường Tứ… Đường Tứ! Hừ, đợi nàng ta sinh đứa nhỏ xong rồi xem!
Trấn Quốc Công mặt không đổi sắc nhìn Mẫn Thị: “Hi vọng ngươi nói được thì sẽ làm được!” Nói rồi ánh mắt Trấn Quốc Công lại chuyển sang Ôn Hoài An, ánh mắt nhu hòa hơn vài phần: “Hoài An, đến thư phòng với ta.”