Ôn thế tử là quý công tử, hẳn là cũng sẽ thích mấy loại hoa thảo quý báu này đi?
Quả nhiên, nàng nhìn thấy sự kinh diễm trong ánh mắt khiếp sợ của Ôn Hoài An.
Đường Hâm có chút đắc ý cười cười.
Mẫu đơn tam sắc rất xinh đẹp, hồng, vàng, xanh, ba loại màu sắc hòa quyện với nhau, những cánh hoa tầng tầng lớp lớp bung tỏa, màu sắc bắt mắt, diễm lệ, lập tức hấp dẫn hầu hết ánh mắt của những người ở đây.
Ôn Hoài An cũng không ngoại lệ.
Ừm, ngoại trừ Đường Trừng, nàng đã từng nhìn biết bao danh hoa mỹ lệ, gốc Mẫu đơn tam sắc cũng chỉ có thể coi là tạm được mà thôi.
Đường Trừng liếc qua liền không có hứng thú, nàng đang hồi tưởng ký ức của nguyên chủ, rốt cuộc cũng lôi được chuyện này từ một góc xó xỉnh ra.
Đường Hâm xác thực không có nói dối.
Quả thực nguyên chủ hướng Đường Hâm đòi Mẫu đơn tam sắc này, ngay tại buổi sáng thời điểm nàng vừa xuyên qua, nguyên chủ người này đặc biệt thích những thứ phú quý, sang trọng, sau khi biết tin Đường Hâm bồi dưỡng ra một loại Mẫu đơn tam sắc chưa từng xuất hiện liền vội vàng phái người đi giành lấy.
Sau khi Đường Trừng xuyên đến liền đem chuyện này quên lãng, không nghĩ tới sự việc đã qua được ba ngày rồi Đường Hâm lại chủ động mang hoa sang tặng cho nàng.
Có ý tứ.
Ánh mắt Đường Trừng rơi xuống gương mặt tuấn tú kia của Ôn Hoài An, lại nhìn Đường Hâm vui vẻ, ngượng ngùng thỉnh thoảng liếc mắt về phía Ôn Hoài An, nháy mắt nàng liền biết được mục đích của Đường Hâm.
Nàng ta đây là nhớ thương cha của con nàng nên muốn mượn nàng làm cầu nối để mượn cơ hội thân cận hơn với Ôn Hoài An đây mà.
Thật sự là một tính toán hay nha!
Đường Trừng có chút bất mãn hừ nhẹ một tiếng, không khách khí trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
“Hoa này ta nhận, ngươi có thể đi được rồi.”
Không kịp chuẩn bị liền bị đuổi đi vội vàng như vậy, nụ cười của Đường Hâm cứng nhắc lại, nhịn không được đưa ánh mắt về phía Ôn Hoài An.
Đáng tiếc ánh mắt của Ôn Hoài An chỉ tập trung vào đóa Mẫu đơn tam sắc kia, làm lơ không để ý ánh mắt nàng ta.
Đường Hâm hậm hực một trận trong lòng.
“Đường Hâm ngươi nhìn Ôn Hoài An làm cái gì, hắn chỉ là khách nhân, không làm chủ được, đừng có uổng phí tâm tư nữa, chủ nhân của Mẫu Đơn Viên này, là ta.”
“Ôn Hoài An, ngươi thấy ta nói có đúng không?”
Đường Trừng hất cằm lên, trực tiếp trọc thủng tâm tư của Đường Hâm.