“Hoài An, thân thể của con tốt rồi sao?”
Ôn Hoài An khẽ gật đầu.
“Vâng.”
“Quá tốt rồi, Hoài An, có phải con gặp được thần y du ngoạn ở dân gian không?” Mẫn thị cao hứng, một mặt chờ mong hỏi con trai.
“Không phải, là cường thể dược tề do Đường Trừng luyện chế.”
Ôn Hoài An lắc đầu.
“Dược tề này không phải là không có tác dụng hay sao?” Nụ cười trên mặt Mẫn thị biến mất, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn con trai.
“Mẫu thân, mấy lời đồn đại này không thể tin được.” Ôn Hoài An nhếch môi mỏng nói.
Mẫn thị vẫn không tin, cái cường thể dược tề này ai mà không biết là giả chứ.
Đối với sự không tín nhiệm của mẫu thân, Ôn Hoài An cũng không giải thích gì thêm, kỳ thật sau khi hồi phủ, hắn cũng tìm đại phu luyện chế lại dược tề này nhưng đáng tiếc dược tề luyện chế được lại không có một chút hiệu quả nào.
Không biết có phải là do Đường Trừng đánh bậy đánh bạ luyện ra hay không nữa.
“Mẫu thân, người gọi con đến có chuyện gì vậy?” Ôn Hoài An hỏi.
Trấn Quốc Công phu nhân Mẫn thị nâng chén trà lên nhấp môi, ánh mắt sáng ngời nhìn Ôn Hoài An.
“Hoài An, Đường Tứ tiểu thư không thích hợp với con, nhất định phải lui hôn sự này đi.”
Ôn Hoài An ngạc nhiên.
Hắn không nghĩ đến mục đích mà mẫu thân gọi hắn đến đây lại là chuyện lui hôn sự như này.
Ôn Hoài An tức khắc trầm mặt xuống.
“Mẫu thân, con sẽ không từ hôn!”
Mẫn thị bỏ chén trà xuống, nhíu mày một cái.
“Hoài An, con phải biết dù là thân phận thứ nữ hay phẩm hạnh của Đường Tứ tiểu thư đều không thể đảm nhận nổi thân phận chính thê của các công tử thế gia đại tộc, nếu con muốn chịu trách nhiệm với nàng thì cũng có thể cưới nàng làm thiếp.”
“Con không đồng ý, mẫu thân, ngài đừng quên Đường Trừng đang mang trong bụng đứa nhỏ của con, cháu của ngài đó!” Khuôn mặt Ôn Hoài An biến ảo, môi mỏng mím chặt.
Nếu không có Đường Trừng thì cơ thể hắn hiện tại vẫn còn ốm yếu bệnh tật như trước.
Một khi mẫu thân đưa ra đề nghị từ hôn, nha đầu Đường Trừng không tim không phổi kia nhất định sẽ không kịp chờ đợi mà sảng khoái đáp ứng.
“Thân thể của con không phải đã tốt lên rồi sao, muốn bao nhiêu đứa nhỏ chả được chứ cần gì phải thắt cổ trên người Đường Tứ tiểu thư?”
“Nói tóm lại là ta không đồng ý việc con lấy cái tai họa Đường Tứ kia vào cửa.”
Mẫn thị xem thường mà nói, bà nghĩ rằng thần y đã giúp con trai giải quyết vấn đề con cái gian nan nên giọng điệu mười phần ương ngạnh.