Thật ra loại người như cậu, dù thế nào đi chăng nữa, cũng không nên dây dưa cùng một chỗ với kiểu người vừa nhìn là biết rất cởi mở và có chí tiến thủ như Đoàn Dung, nguyên nhân không chỉ là vì cậu đã kết hôn, mà còn có rất rất nhiều sự chênh lệch không thể nói rõ.
Và —— cậu không xứng.
Một người hỏng bét như cậu, sao có thể được người nào thích chứ?
Giọng Cố Ngọc Ninh không chút dao động: “Cậu ấy rất hợp gu em.”
“Nếu tương lai em nhất định sẽ ở bên một người nào đó, em hy vọng sẽ là cậu ấy.” Sau khi trầm mặc một lát, cậu nói tiếp: “Vậy nên, anh Giang này, anh có thể cho em thông tin liên lạc của cậu ấy không? Dù cậu ấy có khả năng thích em hay không, em vẫn nên thử một lần chứ nhỉ.”
Cố Ngọc Ninh nói xong, xoay người, cặp mắt trước giờ vẫn luôn đong đầy sự dịu dàng nhìn Giang Dã Tịch - người chồng trên danh nghĩa của cậu - vốn đang giấu mình trong bóng tối, từ tốn hỏi: "Xin hỏi, có được không ạ?"
Những chuyện lớn lớn bé bé suốt ba năm qua đã làm Cố Ngọc Ninh mệt mỏi không chịu nổi, thậm chí còn làm cậu nghi ngờ liệu bản thân có phải là một kẻ không đáng được người ta thích hay không.
Vì Giang Dã Tịch, Cố Ngọc Ninh đã mất đi rất nhiều thứ, người nhà, bạn bè, sự nghiệp, thậm chí là chính mình.
Nhưng ban đầu chính cậu đã lựa chọn như vậy, thế nên hậu quả phải do chính cậu gánh lấy, chẳng qua bây giờ cậu có hơi muốn kết thúc cuộc hôn nhân tự mình dâng hiến theo kiểu mù quáng này thôi.
Giang Dã Tịch trầm mặc nhìn chằm chằm vào mắt Cố Ngọc Ninh. Sau khi cậu nói xong, không biết tại sao tim anh lại đột nhiên thắt lại, toàn thân tràn ngập cảm giác vừa khó hiểu vừa sợ hãi sắp đánh mất cái gì đó.
Đây là lần đầu tiên anh nhận ra, thanh niên trước mặt, người lớn lên cùng mình từ nhỏ, đã thay đổi, cậu không còn là bạn nhỏ ấu trĩ ngày xưa, cũng không còn là thiếu niên sẽ cười gọi anh là Giang Dã Tịch, mà là vợ anh.
Cố Ngọc Ninh rất đẹp, mặt mày như tranh vẽ, khí chất ôn hòa trên người luôn mang cảm giác rách nát rất mơ hồ, làm người ta chỉ cần nhìn cậu thì sẽ không khỏi hít thở nhẹ đi.
Nếu trước kia người cậu thích không phải Giang Dã Tịch, nếu trước kia người mà cậu gả cho không phải Giang Dã Tịch, ai cũng thừa biết cậu sẽ sống rất tốt.
Dù chỉ nhờ vào khuôn mặt kia, Cố Ngọc Ninh vẫn sẽ được chồng cậu cẩn thận và tỉ mỉ trân trọng cũng như che chở.
Trong giây lát, cảm xúc mãnh liệt ban đầu của Giang Dã Tịch đóng băng từng chút một, dưới ánh mắt không chút dao động của Cố Ngọc Ninh, anh là người dời tầm mắt đi trước, khàn khàn giọng nói: "... Được.""
Nói xong, toàn thân anh xả hết khí lực ra, nhưng người trước giờ đều sẽ quan tâm hỏi anh bị làm sao đã sớm đi xa rồi.
Ngày hôm sau.
Sau khi Giang Dã Tịch ra ngoài, Cố Ngọc Ninh đang tỉ mỉ tưới hoa thì nghe được tiếng chuông cửa đính đoong.
Ngoài cửa, Đoàn Dung hồi hộp muốn chết.
Sáng nay sau khi thức dậy, thấy một loạt những tin nhắn khó hiểu mà Giang Dã Tịch gửi đến lúc nửa đêm, Đoàn Dung vẫn luôn ở giữa trạng thái hưng phấn như có tiền từ trên trời rơi xuống và cảm giác mông lung không chắc chắn.
Đoàn Dung, với chiều cao gần một mét chín, mặc trang phục thường ngày, trong lòng ôm một bó hoa hồng đỏ kiều diễm, cố gắng thể hiện sự trẻ trung nhiệt huyết của mình, nụ cười trên mặt vẫn tỏa nắng như cũ, chỉ là người khác vừa nhìn đã biết ngay nguyên nhân cậu ấy đến đây.
Sau khi nhấn chuông cửa, Đoàn Dung kiềm chế sự háo hức chờ mong trong lòng.
Trong nhà, Cố Ngọc Ninh thả món đồ trong tay xuống, mắt lộ rõ chút vẻ nghi hoặc, cậu đi ra phía trước, ngón tay trắng nõn lành lạnh ấn lên tay nắm cửa giống như tối hôm qua.
"Ai đó?"
"Chị dâu ơi, em..." Đoàn Dung vừa định nói tiếp thì chợt phát hiện lời này không ổn, cực kỳ nhanh chóng sửa lại: "À không, ờm, là, là em đây. Ngọc Ninh ơi? Em có thể gọi anh như vậy được không?"
Tất cả nỗi căng thẳng và hoảng loạn đều lộ hết ra ngoài, thế nhưng cặp mắt kia lại cực kỳ khéo, khiến người ta vừa liếc mắt đã thấy rõ sự yêu thích và lấy lòng trong đó.
Cố Ngọc Ninh hơi ngẩng đầu, nhìn bó hoa hồng đỏ trong lòng cậu ấy, rõ ràng có chút ngơ ngác, nhưng vẫn trả lời: "Được thôi..."
“Em, em thích anh.”
Đoàn Dung, một nam sinh viên trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, hết sức thẳng thắn bộc lộ. Cậu ấy cao hơn Cố Ngọc Ninh rất nhiều, toàn thân vô cùng hồi hộp, nhưng lời nói lại rất kiên định.
Hoa hồng diễm lệ được đôi tay người mua dâng ra.
“...”
Thanh niên xinh đẹp đứng trước cửa hơi lúng túng, thậm chí còn từ từ lùi về sau một bước, không đồng ý cũng chẳng từ chối, chỉ để người ta vào nhà trước rồi tính tiếp.
Sau khi đóng cửa, giữa lúc đang bước đi, hương thơm trên người Cố Ngọc Ninh giống như đang cố tình chui vào mũi Đoàn Dung.
Tầm mắt dời xuống.
Bàn chân trắng nõn của thanh niên ấy dẫm lên dép lê màu đen, đi từng bước một về phía trước, cổ chân rất nhỏ, làn da ở vị trí xương mắt cá chân lại hơi hồng hồng, giống như chỉ cần một bàn tay là có thể nắm trọn.
Đoàn Dung lẳng lặng đi theo sau lưng Cố Ngọc Ninh, tầm mắt không thể khống chế vờn quanh người cậu.
Chỉ mới vào nhà được vài giây mà trong đầu Đoàn Dung, Cố Ngọc Ninh đã sớm quyến rũ cậu ấy vô số lần.
Biết rõ đó là ảo tưởng của mình, là giả, nhưng khí huyết Đoàn Dung vẫn dâng trào, bước chân dần dần chậm lại, bó hoa trong tay len lén hạ xuống dưới, che đậy một cục đang nhô lên giữa hai chân mình.
"Ngồi đi."
"Hả? À, à."
Trên sô pha, Đoàn Dung ngồi hết sức ngoan ngoãn, hai mắt sáng rực cứ như vậy nhìn chằm chằm thanh niên đang đứng thẳng trước mặt: "Em thích anh." Vào lần bày tỏ tâm ý này, giọng cậu ấy nhẹ hơn một chút, nhưng vẫn đủ cho Cố Ngọc Ninh nghe rõ."
Vô cùng nhiệt liệt.
Làm người ta không thể nào cự tuyệt.
Cố Ngọc Ninh cũng hết cách, thế là cậu nhẹ giọng nói: "... Tôi từng kết hôn. Cậu không để bụng chuyện đó sao, Đoàn Dung?"
Thanh niên ấy còn muốn nói tiếp, nhưng lại bị Đoàn Dung vội vàng cắt ngang, cứ như sợ cậu nói ra lời từ chối: "Em không ngại. Em biết hết mà, anh Giang đã nói với em về quan hệ giữa hai người, em biết cả rồi, cho nên... Thử cùng em được không anh?"
Nếu không phải vì sợ mang đến cho Cố Ngọc Ninh gánh nặng tâm lý quá lớn, Đoàn Dung thậm chí còn muốn cầu xin cậu yêu đương với mình.
Nhưng lời chưa nói hết vẫn tràn ra từ ánh mắt cậu ấy.