Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 8: Ước được vật tư

Trước Sau

break

Nguyễn Sơ Đường không cưỡng lại được cơn buồn ngủ của trẻ sơ sinh, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.


Hai vợ chồng lại không ngủ được, trong bếp còn hai trăm cân thịt lợn phải xử lý.


Hạ Thục Nghi nói: "Để lại một ít để ăn, số còn lại anh và đám Lê Thanh Phong, Triệu Hải Xuyên mang ra huyện bán đi, tránh để ở nhà bị hỏng thì lãng phí ý tốt của Đường Đường."


Nguyễn Đình Chu tán thành gật đầu, nhìn con gái đang ngủ say, ánh mắt dịu dàng đến không ngờ, anh cảm thán một câu: "Đây đúng là cục cưng của nhà chúng ta."


Hạ Thục Nghi cười cưng chiều: "Ai nói không phải chứ!"


Khi Nguyễn Sơ Đường đang ngủ, số thịt lợn đã được chia xong, ba người cưỡi chiếc xe đạp hai tám duy nhất trong thôn, chở thịt ra huyện bán.


Tiết lợn, lòng lợn còn lại, trực tiếp làm ở trong bếp để mọi người cùng nhau ăn.


Số mỡ còn lại, mỗi người ba cân dùng để rán mỡ, đây chính là mỡ trắng tinh mà đến cửa hàng Cung tiêu cũng không mua được, ai nấy đều yêu thích không thôi, trên tay dính một chút mỡ lợn, đều muốn cạo xuống xào một đĩa rau xanh.


Thời đại này, thiếu dầu mỡ.


Cuộc sống của mọi người đều rất khổ cực.


Không ngờ không phải năm mới cũng không phải lễ tết, bọn họ còn có thể ăn một bữa thịt lợn.


Mấy người Nguyễn Đình Chu đi bán thịt đổi tiền, thím Vương còn có Chúc Hồng Mai bọn họ liền bận rộn ở trong sân.


Đợi cả nhà thím Phương trở về, đóng cửa lại, mỗi người một bát canh lòng lợn, ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ, ai cũng không nói chuyện, chỉ biết cắm đầu ăn.


Lần trước ăn thịt, vẫn là năm mới.


Thím Phương cũng là nghe bọn họ nói con lợn béo là do Nguyễn Sơ Đường ước nguyện mà có được, biết lai lịch không rõ ràng, không dám ồn ào, chỉ cần ăn là được.


Cũng may mà cái sân này của bọn họ cách xa thôn, nếu không cả nồi thịt lợn thơm lừng mười dặm, những người khác trong thôn ngửi thấy, còn không biết sẽ nghĩ thế nào.


Ai nấy im lặng ăn thịt, bát liếm rất sạch.


Mọi người thỏa mãn xoa xoa bụng, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.


Trong nồi còn dư lại không ít, đó là để dành cho nhà Nguyễn Đình Chu.


Hạ Thục Nghi ăn no uống đủ, con gái cũng nên tỉnh rồi.


Nguyễn Sơ Đường bây giờ ăn nhiều, ngủ cũng nhiều.


Tỉnh dậy không phải ăn uống thì cũng là ị đùn.


Ăn no uống đủ, cô chơi một lát: [Trên người mẹ có mùi thịt, mẹ được ăn thịt rồi, ăn nhiều thịt, con cũng có thể uống thêm được mấy ngụm sữa.]


Hạ Thục Nghi nhìn bình sữa không lớn lắm, áy náy cúi đầu, biết rõ hai bình sữa của mình đều không đủ cho cô bé uống, không phải cô bé ăn nhiều, mà là bình sữa của cô quá nhỏ.


Haizz!


Đang thở dài, thím Phương ôm Hổ Tử đi tới.


Bên tai Nguyễn Sơ Đường lại vang lên một tiếng "đinh": [Hổ Tử điểm ước nguyện +1]


Cô ý thức kiểm tra điểm ước nguyện, vốn có bảy điểm ước nguyện, tiêu hao một điểm, còn lại sáu điểm.


Nguyễn Sơ Đường mới nhớ ra, hôm đó biết thím Phương, nghĩ đến kết cục của con trai cô ấy, không ngờ Hổ Tử lại không bị đè chết.
[Tốt quá rồi, Hổ Tử không sao.]


Thím Phương cũng là nghe được tiếng lòng của Nguyễn Sơ Đường, buổi tối đặc biệt để ý một chút, chồng bà buổi tối cùng người khác uống rượu trở về, say khướt sống chết đòi ngủ cùng hai mẹ con.


Bà nghĩ đến tiếng lòng của Đường Đường, nhường giường cho người đàn ông đó, còn mình ôm Hổ Tử hai tháng tuổi đi ngủ cùng con gái.


Bây giờ xem ra, bà không làm sai.


Tiếng lòng của Đường Đường, có thể dự đoán được vận may vận rủi của bọn họ.


Nếu không phải buổi tối chông bà uống say khướt, không cẩn thận trở mình, thân hình to lớn như vậy, chẳng phải sẽ đè chết con trai sao?


Nghĩ đến đây, thím Phương không biết phải báo đáp thế nào, thấy Hạ Thục Nghi vì thiếu sữa mà buồn rầu, bà vỗ ngực: "Đường Đường nếu không đủ uống cứ tìm tôi, tôi có nhiều sữa lắm, một mình Hổ Tử uống không hết, không thể để ba nó được lợi."


Nguyễn Sơ Đường: [Ôi trời ơi, có phải là giống như mình nghĩ không, ba Hổ Tử còn tranh đồ ăn của em bé à?]


Tiếng lòng này vừa thốt ra, làm cho hai người đỏ bừng mặt.


Một là thím Phương, một là Hạ Thục Nghi.


Hạ Thục Nghi xấu hổ không thôi, tiếng lòng của đứa trẻ này, thật đúng là trẻ con không biết kiêng kị là gì.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc