Thím Lưu bị réo tên, trong lòng buồn rầu.
Lưu Tiểu Hoa thì tỏ vẻ tiếc hùi hụi.
Nguyễn Sơ Đường chỉ mải nhìn quả sầu riêng đến chảy nước miếng, không hề để ý đến vẻ mặt của hai người, càng không biết họ đã nghe thấy tiếng lòng của mình.
Nguyễn Đình Chu vẫn chưa động thủ, Nguyễn Sơ Đường sốt ruột lắm rồi, cô bé níu lấy vạt áo anh, ánh mắt trông mong: [Ba ơi, bổ sầu riêng đi!]
[Ba ơi!]
[Ba ơi ba ơi!!]
Tiếng gọi non nớt, vẻ mặt sốt ruột, kèm theo những động tác chỉ trỏ không ngừng, hệt như chỉ muốn tự mình bổ quả sầu riêng cho xong.
Nguyễn Đình Chu chịu hết nổi, đành phải làm theo ý của cục cưng, bổ quả sầu riêng.
Hạ Thục Nghi cũng muốn xem thử, quả sầu riêng “thối” mà cục cưng nhà cô cứ thương nhớ mãi này ngon đến mức nào.
Nguyễn Đình Chu bổ sầu riêng ngay trước mặt Nguyễn Sơ Đường. Động tác của anh còn hơi lóng ngóng, nhưng hương thơm đã sực vào mũi. Nguyễn Sơ Đường nước miếng tuôn như suối, đôi mắt gần như dính chặt vào quả sầu riêng.
Cái mùi này khiến những người lần đầu ngửi thấy phải khẽ nhíu mày.
Một lúc sau, họ bắt đầu cảm nhận được một tia ngọt ngào len lỏi trong cái mùi thum thủm ấy.
Khi múi sầu riêng lộ ra, Nguyễn Sơ Đường sững sờ: [Vỏ mỏng thịt dày, đúng là sầu riêng báo ân rồi! Đĩa đâu, mau lấy đĩa ra hứng đi chứ.]
Hạ Thục Nghi không tìm thấy đĩa, bèn dùng một chiếc tô lớn sạch sẽ để đựng sầu riêng, những múi sầu riêng vàng ươm, căng mọng, lại còn là loại thịt khô ráo, trông mới hấp dẫn làm sao.
Nguyễn Sơ Đường vui đến mức vặn vẹo cả người: [Oa, năm múi thịt lận, báo ân quá đi chứ! Một tô cũng không chứa hết, đáng tiền, đáng tiền quá.]
Sầu riêng mới bổ được nửa chừng, Nguyễn Sơ Đường đã không tài nào chống lại nổi sự cám dỗ, bàn tay nhỏ xinh thoăn thoắt xúc một miếng, nhanh như chớp nhét tọt vào miệng.
Động tác bổ sầu riêng của Nguyễn Đình Chu khựng lại.
Hạ Thục Nghi thì ngẩn người.
Nếm được vị sầu riêng, Nguyễn Sơ Đường hạnh phúc nheo mắt lại: [Mềm dẻo ngọt thơm, ngon quá đi, a a a, phần sầu riêng còn lại đều là của mình!]
Nghe thấy tiếng lòng của cô bé, ai nấy có mặt đều không nhịn được mà nuốt nước bọt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Thật sự ngon đến thế sao?
Đường Đường không bao giờ nói dối, quả sầu riêng mà cô bé ngày đêm mong nhớ, mùi vị chắc chắn không thể tệ được.
Mang theo lòng tin với Nguyễn Sơ Đường, mỗi người cầm lấy một miếng.
Ngay cả thím Lưu và Tiểu Hoa cũng nể tình cầm một miếng lên nếm thử.
Vốn dĩ họ không dám ăn, nhưng lại nghe thấy tiếng lòng của Nguyễn Sơ Đường:
[Tuy là bị dị ứng, nhưng ăn một chút cũng không chết được đâu.]
Thế là họ nếm thử.
Thật sự chỉ là nếm thử một chút mà thôi.
Khi thím Lưu và mọi người ăn miếng đầu tiên, dù mùi vị có hơi kỳ lạ, nhưng cảm giác trong miệng lại ngon đến bất ngờ, mềm mại ngọt thơm, lại dẻo dẻo dai dai, là một hương vị mà bọn họ chưa từng được nếm qua.
Không ngờ sầu riêng lại như thế này.
Nguyễn Đình Chu cũng không ngờ sầu riêng lại ngon đến vậy, đúng là nghe mùi thì thối mà ăn vào lại thơm.
Ăn một miếng lại muốn ăn miếng thứ hai.
Chẳng trách cục cưng nhà anh lại thích, anh cũng thích mê!
Quả nhiên là hai cha con, khẩu vị y hệt nhau.
Những người có mặt ở đây, sau khi thử cắn miếng đầu tiên thăm dò, nếm được vị ngọt thơm của sầu riêng rồi thì không nói hai lời, cứ thế ăn từng miếng lớn.
Ngon quá, ngon quá đi mất!
Sao lại có loại trái cây ngon như thế này cơ chứ.
Quả sầu riêng năm múi thịt, anh một miếng, tôi một miếng, múi nào múi nấy béo ngậy, ngọt lịm. Ăn đến miếng thứ hai là cơ bản đã thấy ngấy.
Nguyễn Sơ Đường chỉ được ăn một mẩu bé xíu, cô bé muốn ăn thêm nhưng Nguyễn Đình Chu không cho: “Con còn nhỏ, không được ăn nhiều. Đợi con lớn rồi ba mua cho, bây giờ thì không được.”
Nguyễn Sơ Đường chỉ đành chép miệng [Ước gì mình lớn nhanh sau một đêm, tại sao mình vẫn chỉ là một đứa bé sáu tháng tuổi bú sữa thế này!]
Những người có mặt suýt nữa thì cười phụt ra, nhưng không dám để lộ việc mình nghe được tiếng lòng của cô bé, đành phải nín cười đến khổ sở.
Thím Lưu và Tiểu Hoa muốn ăn thêm nhưng bị Nguyễn Đình Chu từ chối, hai người họ sẽ bị dị ứng, không thể ăn nhiều, lỡ có chuyện gì thì không hay.