"Dì Lưu!" Hạ Thục Nghi gọi bà ấy lại, vội ôm con gái mình tránh đi ánh mắt giận dữ của bà. Đứa bé này cứ tưởng người khác không nghe được tiếng lòng của nó, nên cứ vô tư tiết lộ trước mọi chuyện, cũng chẳng màng người khác có chịu đựng nổi hay không.
Không phải ai cũng giống như bọn họ, có thể giữ được bình tĩnh.
Dì Lưu vừa nghe chuyện về cậu con trai nhà mình, liền không giữ nổi bình tĩnh nữa.
Hạ Thục Nghi không muốn dì Lưu xảy ra chuyện.
Nếu bà ấy nói ra chuyện mình nghe được tiếng lòng, bà sẽ chết.
Hạ Thục Nghi nén lại nỗi kinh sợ, nói: "Dì Lưu rửa mặt trước đã, con có chuyện muốn nói với dì."
Dì Lưu hung dữ trừng mắt nhìn Hạ Thục Nghi và Nguyễn Sơ Đường trong lòng cô. Nguyễn Sơ Đường bị ôm chặt cứng, hoàn toàn không thấy được vẻ mặt giận dữ của dì Lưu, chỉ lo tự mình lẩm bẩm: 【Mấy chục người lận đó, nếu có người nhắc nhở vị Đại đội trưởng Lưu kia, e là cũng không chết nhiều người như vậy, bọn họ đều là vì nước hy sinh.】
【Ai mà biết được trên cái bãi cỏ nhìn có vẻ bằng phẳng kia, chôn toàn là mìn chứ. Bọn họ lỡ đi vào đó rồi, haizz...】
Nguyễn Sơ Đường vừa thở dài một tiếng, tim dì Lưu cũng run lên bần bật. Bà ấy sợ muốn chết, tròng mắt suýt lòi cả ra ngoài, lặng lẽ chỉ tay vào Nguyễn Sơ Đường, nhất thời không biết nói gì.
Hạ Thục Nghi kín đáo gật đầu, tỏ ý mình cũng nghe thấy, rồi ra hiệu cho bà ấy bằng ánh mắt bảo cứ bình tĩnh. Hạ Thục Nghi bế con gái về nhà, căn nhà họ đang ở bây giờ chính là của cậu hai Lưu.
Sau khi người nhà đi bộ đội, căn phòng này bị bỏ trống. Dì Lưu nghĩ cho thuê để kiếm thêm chút tiền nhà, cũng có thể phụ thêm vào chi tiêu gia đình. Hơn nữa, hai vị thanh niên trí thức này lại dễ tính, nên họ sẵn lòng cho Hạ Thục Nghi và người nhà cô ấy dọn vào ở.
Đặt con gái xuống, Hạ Thục Nghi dỗ dành: "Đường Đường ngoan, mẹ đi hái rau, lát nữa mẹ quay lại chơi với con nha."
Nguyễn Sơ Đường ngoan ngoãn gật đầu: 【Mẹ đi đi, con không lăn lung tung, không chạy lung tung, không nghịch lung tung đâu. Con là em bé ngoan nhất, mới không sợ ở một mình mà khóc oe oe đâu!】
Đúng là như vậy, Nguyễn Sơ Đường không phải kiểu em bé bình thường, lúc nào cũng cần người bên cạnh.
Chỉ cần có đồ ăn thức uống, có người thay tã cho, là cô bé sẽ không quấy không khóc, ngoan lắm.
Cô bé thì rất yên tâm về bản thân, nhưng Hạ Thục Nghi lại rất không yên tâm về cô bé.
Nguyễn Đình Chu cũng vậy.
Trong mắt bọn họ, cô bé chính là một đứa trẻ cần người chăm sóc, không thể rời khỏi tầm mắt, hễ rời khỏi tầm mắt là cứ như một đứa bé đáng thương sắp bị sói tha đi mất vậy.
Hạ Thục Nghi yên tâm rồi, cô đi tìm dì Lưu. Để tránh bị Nguyễn Sơ Đường nghe thấy, hai người tìm một chỗ kín đáo nói chuyện, dì Lưu chất vấn: "Con bé đó là sao vậy hả? Cô có nghe thấy nó nói không? Nó nói thằng hai nhà tôi sẽ chết, tôi sẽ phải cảnh người tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh sao?"
"Dì Lưu, chuyện dì có thể nghe được tiếng lòng của con bé tuyệt đối không được nói ra ngoài," Hạ Thục Nghi dặn dò, "Càng không thể nói cho con bé nghe, sẽ chết đó."
Dì Lưu kinh hãi: "Sao lại có chuyện như vậy được?"
"Dì Lưu yên tâm, con không hại dì đâu. Còn về chuyện của cậu hai nhà dì, chắc chắn là thật đó. Dì mau đi đánh điện báo cho cậu hai đi, bảo anh ấy đừng đi đến bãi cỏ bằng phẳng, biết đâu có thể cứu được một mạng." Hạ Thục Nghi vốn rất tin tưởng tiếng lòng của con gái mình.
Vừa nghĩ đến đó đều là những chiến sĩ anh dũng, không biết thì thôi, đằng này đã biết rồi, sao có thể không cứu chứ?
Dì Lưu cắn răng: "Thật sao?"
"Vâng." Hạ Thục Nghi khẳng định gật đầu.
Không muốn con trai thứ hai xảy ra chuyện, dì Lưu không nói hai lời, vội vàng chạy ra khỏi cửa. Bà sợ mình chỉ chậm một bước thôi, thì thằng hai thật sự không thể trở về được nữa, nhà bọn họ mãi mới có được một người làm bộ đội.
Chỉ cần thằng hai bình an, bà có phải chạy thêm một chuyến nữa thì cũng có là gì.
Dì Lưu đánh một bức điện báo hỏa tốc, từng chữ một đều tính tiền, nhưng lúc này bà cũng chẳng tiếc, đánh khá nhiều chữ gửi đi: "Bãi cỏ có mìn, cẩn thận."
Điện báo vừa gửi đi, bà thở phào một hơi nhẹ nhõm, cả người như mất hết sức lực, ngồi phịch xuống đất.