Dù sao đi nữa, tối hôm đó Nguyễn Đình Chu và Hạ Thục Nghi không chỉ học thuộc lòng bài thơ này đến mức nhuần nhuyễn, mà còn bảo Lê Thanh Phong và những người khác, nhất định phải ghi nhớ kỹ bài thơ này.
Mọi người đều không ngốc, vừa nghe đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Biết làm sao đây, rất muốn trộm Đường Đường mang về nhà mình!
Không chỉ Lê Thanh Phong có ý nghĩ này, những người khác cũng vậy.
Trộm không được, bọn họ chỉ có thể một ngày đến ba bốn lần, hận không thể cắm rễ ở nhà Nguyễn Đình Chu.
Trong sân suýt chút nữa không còn chỗ, người này lẫn người kia, đều ở đây đọc sách, đèn dầu thì tự mang theo, trời tối thì trở về.
Trong lúc nhất thời, nơi này suýt chút nữa đã trở thành lớp tự học.
Nguyễn Sơ Đường biết được, khen ngợi một câu: 【Học hành chăm chỉ, mỗi ngày tiến bộ, đại học đang vẫy gọi, chỉ cần mọi người thi đỗ, là có thể trở về thành phố rồi, đây là cơ hội duy nhất của mọi người, cố lên!】
Nguyễn Sơ Đường lại có thêm một điểm ước nguyện.
Là sáng ngày hôm sau cô bé phát hiện ra, vừa nhìn là: Lê Thanh Phong +1.
Nguyễn Sơ Đường được Lê Thanh Phong bế trong lòng, nhịn không được hỏi: 【Chú Lê, chú vậy mà thoát được một kiếp nạn, chú làm thế nào vậy, Hòe Hoa lại không thành công, cô ta không tức chết chứ?】
Lúc này Lê Thanh Phong mới biết, người tính kế anh là Hòe Hoa.
Anh có quen biết Hòe Hoa, mỗi lần gặp anh cô ta liền đỏ mặt, không ngờ cô ta lại dám làm chuyện như vậy.
Hòe Hoa không chỉ thấp bé, còn có một hàm răng hô, Lê Thanh Phong căn bản không vừa mắt, đối với cô ta không có ác ý gì, nhưng làm vợ thì vạn lần không thể.
Vừa nghĩ đến nếu không phải Đường Đường nhắc nhở, anh suýt chút nữa phải lấy Hòe Hoa làm vợ, lập tức ăn cơm không ngon.
Anh nghe ngóng một hồi mới biết, Hòe Hoa bị ốm rồi, nói là bị cảm lạnh phát sốt cao, giờ đang nằm ở nhà.
Lê Thanh Phong biết tại sao cô ta bị cảm lạnh, sợ là ngâm mình trong nước cả đêm để đợi anh đến.
Sau hôm đó, Lê Thanh Phong nhìn thấy người nhà Hòe Hoa thì cứ tránh mặt.
Chỉ sợ nhà bọn họ bẫy anh một lần không được, không bỏ cuộc lại tiếp tục bày kế anh lần nữa.
Nguyễn Sơ Đường nhận được điểm ước nguyện từ Lê Thanh Phong, cô bé nở một nụ cười không răng với anh.
Rất nhanh, Nguyễn Sơ Đường đã đầy tháng, Hạ Thục Nghi cuối cùng cũng có thể ra ngoài đi lại một chút.
Cô tự tắm rửa thơm tho thì thôi đi, còn tắm cho Nguyễn Sơ Đường thơm tho, thay cho cô bé bộ quần áo vải bông mới xinh đẹp, đầu tháng tư đã có chút nóng, cô bé mặc áo dài tay quần hở đũng, quấn tã được bế ra ngoài.
Chúc Hồng Mai nhìn Nguyễn Sơ Đường đáng yêu mà trêu chọc cô bé vui vẻ.
Nguyễn Sơ Đường nhìn Chúc Hồng Mai mặt tròn phúc hậu, trong lòng cảm thán một câu: 【Dì Hồng Mai tốt như vậy, sao có thể bị một gã lưu manh ức hiếp, dì Hồng Mai ơi, trước khi trời tối, đừng đến mảnh đất tự canh sau núi, gã lưu manh kia đang nhắm vào dì đó!】
Tay Chúc Hồng Mai run một cái.
Những người nghe thấy tiếng lòng của Nguyễn Sơ Đường, đều thay Chúc Hồng Mai toát mồ hôi hột.
Nguyễn Đình Chu sợ cô làm rơi con gái bảo bối của mình, lập tức bế lấy: "Để ba bế con đi tìm anh Hổ Tử chơi."
Nguyễn Sơ Đường không vui: 【Ba ơi ba nghe con nói, dì Hồng Mai sắp gặp nguy hiểm, mọi người đừng để dì ấy đi một mình lung tung, đừng để gã khốn nạn kia thực hiện được ý đồ, dì Hồng Mai sẽ bị đánh chết đó!】
Hốc mắt Chúc Hồng Mai ươn ướt, ôm lấy Hạ Thục Nghi, quay lưng về phía Nguyễn Sơ Đường lau nước mắt: "Phải làm sao đây, tối nay gã lưu manh kia sẽ ra tay."
Lê Thanh Phong nắm chặt tay: "Đừng sợ, cô đừng đi là được."
"Lần này không đi, lần sau thì sao?" Chúc Hồng Mai lặng lẽ rơi lệ: "Hòe Hoa kia không phải một kế không thành, còn nghĩ đến lần thứ hai sao, mấy ngày nay đều canh giữ ở bờ sông, gã lưu manh kia liệu có phải cũng thế, tôi tránh được tối nay, sau này gã vẫn sẽ nhắm vào tôi thôi?"
Sắc mặt Lê Thanh Phong thay đổi, anh nghĩ đến hôm nay đến nhà họ Nguyễn, cái cô Hòe Hoa kia lại khóc lóc nhào tới: "Anh thanh niên trí thức Lê, anh cưới em có được không, ba mẹ em muốn gả em đến thôn bên cạnh."
Khiến Lê Thanh Phong sợ đến mức chạy trối chết.
Hòe Hoa không bỏ cuộc, gã lưu manh kia e rằng cũng vậy.
Nghĩ đến đây, Lê Thanh Phong nắm chặt tay: "Hay là, để Hòe Hoa và gã lưu manh kia thành một đôi?"
Cô ta có thể tính kế mình, tại sao mình không thể tính kế cô ta?
Hai mắt Chúc Hồng Mai sáng lên, đúng thế chỉ cần bọn họ thành đôi, sẽ không có thời gian đến tính kế cô.
Những người có mặt ở đây đều cảm thấy ý kiến này không tồi, ăn miếng trả miếng mắt đền mắt.
Hay lắm!