Sáng sớm, Nguyễn Đình Chu chuẩn bị ra đồng kiếm công điểm.
Nguyễn Sơ Đường tỉnh giấc, khóc oe oe: [Ba ơi, đừng đi mà, ba sẽ bị sét đánh đó!]
[Nếu bị đánh hỏng mất não thì sao, con không muốn có một người ba ngốc đâu!]
Nguyễn Đình Chu thu lại chút cảm động ít ỏi, đội nón lá ra cửa. Con bé này, còn tưởng nó thương ba, ai ngờ lại sợ ba biến thành đồ ngốc.
Hạ Thục Nghi cũng biết, đang mùa bận rộn, một mình cô ở cữ là đủ rồi, nếu Nguyễn Đình Chu cũng ở nhà, không biết sẽ bị người ta cười nhạo thế nào!
Nguyễn Đình Chu biết là trời sẽ có sấm sét, còn có thể bị sét đánh, anh sẽ không dại gì mà đi trú dưới gốc cây.
Mặc kệ Nguyễn Sơ Đường gào khóc, Nguyễn Đình Chu nói: "Em chăm sóc Đường Đường cẩn thận nhé, anh ra đồng đây."
"Vâng, anh đi đường cẩn thận, sấm xuân rền vang, anh chú ý một chút." Hạ Thục Nghi dặn dò.
Nguyễn Sơ Đường khẽ gật đầu: [Đúng đúng đúng, nghe mẹ đi, tuyệt đối đừng đến dưới gốc cây trú mưa, sẽ bị sét đánh đó.]
Nguyễn Đình Chu mỉm cười: "Ừ, anh biết rồi, hai mẹ con nghỉ ngơi cho khỏe, đợi anh về nấu món ngon cho hai mẹ con."
Nguyễn Sơ Đường bĩu môi khinh thường: [Nhà mình nghèo kiết xác, có món gì ngon mà ăn chứ?]
"Cá chạch." Nguyễn Đình Chu nói: "Nếu bắt được cá chạch, anh sẽ nấu canh cá chạch cho em."
Hạ Thục Nghi không kén chọn, dù sao cũng là món mặn: "Được, anh đi nhanh rồi về."
Nguyễn Sơ Đường lại bĩu môi: [Cá chạch có gì ngon, muốn có sữa thì phải ăn cá lóc, ít nhất cũng phải ba cân mới đủ, nếu có cá lóc thì tốt quá.]
Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng động trong thùng gỗ ở nhà, Nguyễn Đình Chu chạy tới xem: "Có một con cá lóc đen nặng gần ba cân, hung dữ thật!"
Nguyễn Sơ Đường: [A a a a, cái này cũng tính là ước nguyện sao?]
Nhìn điểm ước nguyện bị trừ mất, Nguyễn Sơ Đường cảm giác như vừa mất đi cả gia tài: [Hối hận quá, đáng lẽ mình nên ước một tấn cá lóc, một con ít quá, hu hu hu!]
Hạ Thục Nghi nghe được tiếng lòng hối hận của con gái, vỗ về lưng cô bé: "Tốt quá rồi, hôm nay có thể uống canh cá, nghe nói cá lóc rất bổ, em muốn uống thêm một bát."
"Đợi anh về sẽ làm cho hai mẹ con ăn." Nguyễn Đình Chu không ngờ, thật sự có cá lóc lớn ba cân, có thể ăn cả ngày, tốt quá.
Nguyễn Đình Chu không thể lãng phí tấm lòng hiếu thảo của con gái.
Nguyễn Đình Chu đem cá lóc đi thả vào nước, anh ra đồng làm việc kiếm công điểm.
Đến khoảng giữa buổi sáng, quả nhiên sấm xuân rền vang, mưa to như trút nước đổ xuống, không ít người không muốn bị ướt, thấy cái cây to gần đó, định đến trú mưa, còn gọi cả Nguyễn Đình Chu đang bị ướt.
Nguyễn Đình Chu xua tay, khuyên nhủ: "Trời đang có sấm sét, đừng đứng dưới gốc cây, dễ bị sét đánh, mau ra đây."
Bọn họ không tin.
Nguyễn Đình Chu thấy Lê Thanh Phong cũng ở đó, cuống lên: "Đồng chí Lê, anh mau ra đây, đàn ông dầm mưa thì có làm sao, dưới gốc cây nguy hiểm lắm."
Lê Thanh Phong ngẫm nghĩ cũng đúng, khuyên mấy người thanh niên trí thức, còn có mấy người dân quê cùng rời đi.
Mấy thanh niên trí thức bước ra khỏi gốc cây, những người dân quê khác nhìn nhau, trong lòng có chút thấp thỏm, bị Nguyễn Đình Chu kêu lên: "Ra hết đây, đứng dưới gốc cây nguy hiểm, tôi không lừa mọi người đâu!"
Mấy người dân quê mắng chửi: "Có gì mà nguy hiểm, trước giờ tôi toàn trú mưa dưới gốc cây, chỉ có mấy người từ thành phố đến là lắm chuyện."
Vừa lúc bọn họ rời khỏi gốc cây không được hai giây, một tia chớp lóe lên chói mắt, ngay sau đó là một tiếng sét đinh tai nhức óc.
"Á!"
"Ái ui!"
"Má ơi!"
Trong cơn mưa lớn, một đám người nhìn cái cây to bị sét đánh trúng, cái cây to ba người ôm không xuể, bị đánh gãy mất một cành bên, to bằng một người ôm.
Tia lửa và khói bốc lên, rắc một tiếng, cành cây rơi xuống đất.
Những người ở gần đó sợ hãi lùi lại, ai nấy đều kinh hồn bạt vía.
"Thật sự bị sét đánh rồi."
"Trời ơi, nếu tôi không rời đi, người bị sét đánh chính là tôi."
"May nhờ có thanh niên trí thức Nguyễn, suýt nữa thì bị sét đánh rồi!"
Mọi người thoát chết trong gang tấc, cảm kích nhìn Nguyễn Đình Chu một cái.
Nguyễn Đình Chu xua tay: "Mọi người không sao là tốt rồi, sau này vẫn là không nên đi trú mưa dưới gốc cây, nguy hiểm lắm."
Bọn họ gật đầu phụ họa.
Lê Thanh Phong kín đáo liếc nhìn Nguyễn Đình Chu một cái, khẽ nói: "Đường Đường?"
Nguyễn Đình Chu khẽ gật đầu, chuyện họ có thể nghe được tiếng lòng của con gái, ra khỏi sân nhà họ liền giữ kín như bưng, tránh để người ta lấy đó làm cớ, nói con gái anh là yêu quái.
Nếu con gái bị coi là yêu quái thiêu chết, Nguyễn Đình Chu sẽ không chịu nổi.