“Ừ, anh nói đi.” Giang Tự khẽ dùng sức, muốn rút tay mình ra khỏi tay Tiêu Cách.
Lúc này, Hứa Tri Quyện không biết từ đâu xuất hiện, sắc mặt khó chịu nhìn họ, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Giang Tự.”
Giang Tự nghe thấy giọng của Hứa Tri Quyện, tâm trạng bỗng trở nên lạ lùng. Có một cảm giác khó diễn tả đang trỗi dậy trong hắn, âm u, rối rắm, như trời đầy mây đen, như hơi ẩm thấm vào rêu xanh, làm hắn khó chịu vô cùng.
Hắn đã xóa hết mọi phương thức liên lạc của Hứa Tri Quyện, vốn nghĩ rằng sẽ không gặp lại anh trong một thời gian dài. Ai ngờ lại sớm chạm mặt như thế này. Khoảnh khắc khi nói chia tay, hắn đã cảm thấy thật thoải mái. Nhưng giờ đây, sự thoải mái ấy đã biến thành bực bội.
“Làm gì?” Giang Tự lạnh lùng nhìn Hứa Tri Quyện.
Hứa Tri Quyện dán chặt ánh mắt vào tay của Tiêu Cách đang nắm lấy Giang Tự, ngữ khí trầm xuống: “Hai người đang làm gì?”
Ánh mắt Tiêu Cách trở nên vi diệu khi nhìn thấy Hứa Tri Quyện. Anh ta theo bản năng liếc nhìn biểu cảm của Giang Tự, nhận thấy thái độ lãnh đạm mà Giang Tự dành cho Hứa Tri Quyện, anh ta không khỏi suy nghĩ sâu xa.
“Chuyện này hẳn là không liên quan đến anh.” Giang Tự không vội rút tay về, để mặc Tiêu Cách nắm lấy, thái độ vô cùng thờ ơ.
Không cần diễn những lời thoại nữa, không cần bị kịch bản hay cảm xúc định sẵn chi phối, cảm giác được tự mình làm điều mình muốn thật sự rất tốt.
Hứa Tri Quyện giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Em đi với anh, anh có chuyện muốn nói.”
“Tôi chẳng có gì để nói với anh cả.” Giang Tự nhìn sang chỗ khác.
“Em chắc chứ?” Hứa Tri Quyện cảm thấy Giang Tự vẫn đang giận dỗi. Trong mắt anh, Giang Tự là người rất giàu cảm xúc, nhưng hắn chưa bao giờ đùa giỡn với chuyện của cả hai. Trong những vấn đề như thế này, hắn luôn rất nghiêm túc và cẩn trọng.
Chính điều đó khiến Hứa Tri Quyện không hiểu nổi.
Anh cần phải làm rõ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ là vì Tiêu Cách?
Không thể nào.
Hứa Tri Quyện chỉ suy nghĩ trong vài giây, rồi nhanh chóng bác bỏ khả năng này.
Giang Tự cười lạnh một tiếng: “Tôi tất nhiên là chắc chắn.”
Hứa Tri Quyện hít sâu một hơi. Anh vốn định xoay người bỏ đi, nhưng đôi chân lại không nghe lời, như thể bị dính chặt xuống đất. Anh nhìn chằm chằm vào Giang Tự: “Vậy, những lời em vừa nói, em đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Giang Tự đáp: “Đúng vậy, nên tôi mong anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa……”
Lời hắn còn chưa nói hết, Hứa Tri Quyện đã cắt ngang: “Đừng nói nữa.”
“Gì cơ?” Giang Tự nhìn anh, khó hiểu.
“Chuyện này, anh hy vọng em suy nghĩ lại, đừng hành động bốc đồng.”
“Haha, anh nghĩ nhiều rồi. Tôi đã suy nghĩ hai tháng, từ lâu đã muốn chia tay với anh. Vì vậy, đừng dùng cái giọng đó nói chuyện với tôi. Tôi căn bản…… không muốn ở bên anh, anh hiểu không?”
Giang Tự càng nói càng lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như dao cắt thẳng vào Hứa Tri Quyện.
“Ở bên anh, mỗi ngày đều là một sự tra tấn, anh hiểu chưa? Giờ thì tôi đã giải thoát rồi, anh cũng có thể thoải mái mà đi tìm thanh mai trúc mã của mình, đừng làm phiền tôi nữa.”
Giang Tự nói xong, tâm trạng của hắn trầm xuống đáy, cả người như vừa trôi nổi trên biển nhiều ngày, giờ bị sóng đánh dạt vào bờ, vừa thoải mái vừa mệt mỏi trộn lẫn, đồng thời ập tới.
Nhưng ít nhất, hắn cảm thấy mình đã giành lại được tự do.
Hứa Tri Quyện sững người nhìn hắn, như thể vừa nhận một cú đòn mạnh, đứng chôn chân tại chỗ không nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Tự rời đi.
Tiêu Cách liếc nhìn Hứa Tri Quyện thật sâu, ánh mắt thoáng hiện vẻ bất mãn xen lẫn chút đồng tình, nhưng chẳng mấy chốc, anh ta đã đuổi theo Giang Tự.
...
“Giang Tự, chờ một chút!”
Giang Tự bước đi rất nhanh, Tiêu Cách phải chạy mới có thể đuổi kịp hắn.
Hai người rời khỏi hội trường bằng cửa hông, đi vào một con đường nhỏ dẫn ra cổng lớn của khu nghỉ dưỡng. Con đường vắng lặng, trời đã hơi tối, đèn đường hai bên đã sáng, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng gió thổi.
“Anh theo tôi làm gì?”
Giang Tự hỏi với giọng không kiên nhẫn, tâm trạng của hắn bây giờ thực sự rất tệ, không muốn nói chuyện với bất kỳ ai.
Hắn chỉ muốn về nhà nằm xuống và im lặng.
“Anh và Hứa Tri Quyện…”
“Chuyện giữa tôi và Hứa Tri Quyện thì liên quan gì đến anh? Sao anh phải quan tâm?”
“... Xin lỗi, có lẽ tôi đã lo chuyện không đâu.”
Tiêu Cách hạ giọng, nghe có chút ủy khuất.
Giang Tự nhíu mày, “Rốt cuộc anh muốn nói gì? Vừa nãy anh không nói rõ, giờ thì nói hết ra đi.”
Trước đây, chính Tiêu Cách chủ động muốn kết bạn với hắn, sau đó lại đột nhiên tránh mặt hắn, không liên lạc nữa cũng là anh ta.
Bây giờ lại đến quan tâm, không cảm thấy quá muộn sao?
Còn cái vẻ mặt tội nghiệp như bị hắn bắt nạt, là diễn cho ai xem?
Tâm trạng vốn đã không vui, nhìn Tiêu Cách như vậy lại càng khiến Giang Tự khó chịu.
“Tôi chỉ là lo lắng cho anh.”
Rõ ràng là một thần tượng lạnh lùng được bao người hâm mộ, vậy mà đứng trước Giang Tự lại hóa thành một người đáng thương, ánh mắt đầy sự trông mong.
Nếu bị người khác nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ rất kinh ngạc.
Giang Tự không quan tâm, đáp thẳng: “Lo lắng cho tôi làm gì? Tôi không cần anh phải lo.”
“Sau khi chấm dứt hợp đồng, anh định làm gì?”
“Theo lời anh nói thôi, về nhà làm ruộng.” Giang Tự đáp hờ hững.
“Đừng đùa như vậy!” Tiêu Cách nghiêm túc.
“Thì về nhà đợi, tôi chưa biết nữa.” Đây là lời thật lòng của Giang Tự.
Thực ra hắn vẫn chưa nghĩ ra mình muốn làm gì tiếp theo.
Cùng lắm thì về tranh gia sản?
Nhưng chuyện này không cần nói với Tiêu Cách.
“Nếu anh cần giúp đỡ về việc giải quyết hợp đồng, tôi có thể giúp.” Tiêu Cách do dự một chút rồi lên tiếng.
“Hả?” Giang Tự thoáng ngạc nhiên, sau đó bật cười, “Không cần, chuyện này tôi lo được, tôi vẫn còn tiền.”
Tiêu Cách im lặng. Anh ta cảm nhận được rằng Giang Tự đang cố đẩy mình ra, hoặc không muốn mắc nợ ân tình của mình.
“Được rồi, nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi đây. Anh cũng nên quay vào đi.” Giang Tự xua tay, chuẩn bị gọi tài xế đến đón.
“Tôi…” Tiêu Cách ngập ngừng.
“Anh gì cơ?”
“Hiện tại số điện thoại của anh là bao nhiêu?” Tiêu Cách đổi sang câu hỏi khác.
“Sao vậy?”
Trước đây, Tiêu Cách từng có số của hắn, nhưng sau đó Giang Tự đổi số.
“Không có gì, chỉ là… anh có thể cho tôi được không?” Tiêu Cách ngập ngừng rồi bổ sung, “Số điện thoại của anh.”
Giang Tự ngẩng lên nhìn anh ta, ánh mắt có chút khó hiểu.
Trước đây, hắn từng rất tò mò tại sao Tiêu Cách lại tránh mặt mình. Nhiều lần hắn định hỏi cho rõ, nhưng vì đủ lý do mà không hỏi. Sau đó, hắn cũng chẳng buồn quan tâm nữa.
Chuyện cũ thôi, bỏ qua đi.
Giang Tự nghĩ thầm, đáp lời: “Tùy thôi.”
Hắn đọc một dãy số, nói số điện thoại của mình cho Tiêu Cách, sau đó không quay đầu lại mà bước đi thẳng.
…
Khu vực phía sau núi của Huỳnh Sâm Sơn Trang tối nay náo nhiệt hơn hẳn ngày thường.
Trên bầu trời tràn ngập đom đóm, ánh sáng xanh nhạt lấp lánh chập chờn bay khắp nơi, từng đám, từng mảng, đẹp đến mức khiến người ta phải thở dài kinh ngạc.
Phần lớn những người tham dự buổi tiệc tối nay đều kéo nhau đi ngắm đom đóm.
Nhưng vẫn có một số người ở lại hội trường, không đi đâu cả.
Trong số đó có Trình Hủ Sinh và Lâm Âm Thành.
“Anh chắc chắn Giang Tự với anh họ là loại quan hệ đó?”
Trình Hủ Sinh không thể tin vào tai mình.
“Tôi chắc chắn.” Lâm Âm Thành đáp, gương mặt lộ vẻ chua xót.
“Sao có thể được chứ…” Trình Hủ Sinh nghĩ đến Giang Tự, lòng đầy hoang mang.
“Nhưng hình như họ có chút hiểu lầm, vì vậy người đó mới đề nghị chia tay với Hứa Tri Quyện.”
“Giang Tự bỏ Hứa Tri Quyện.” Câu nói ấy vang vọng trong đầu Trình Hủ Sinh như tiếng sét giữa trời quang, khiến anh ta hoàn toàn sững sờ.
“Không được, tôi phải đi tìm anh tôi để hỏi rõ, chuyện này không thể nào là thật.” Trình Hủ Sinh không tin.
“Tôi đi cùng anh…” Lâm Âm Thành chưa kịp nói hết câu thì Trình Hủ Sinh đã lao ra ngoài.
Lâm Âm Thành cau mày, lẩm bẩm: “Sao ai cũng kỳ lạ như vậy, rốt cuộc Giang Tự là người thế nào? Trước giờ chưa từng nghe qua cái tên này.”
Trình Hủ Sinh tìm khắp nơi để hỏi tung tích của Hứa Tri Quyện. Anh ta hỏi rất nhiều người, ai cũng nói đã nhìn thấy Hứa Tri Quyện, nhưng khi hỏi anh ấy đi đâu, chẳng ai biết rõ.
Hứa Tri Quyện bước đi trong trạng thái mơ hồ, bị dòng người dẫn đến phía sau núi của Huỳnh Sâm Sơn Trang.
Đi được nửa đường, anh mới tỉnh táo lại, phát hiện mình đang đứng một mình trên con đường nhỏ giữa núi. Phía trước là đám đông, còn anh dừng lại ở phía cuối.
Vì chưa đến được nơi có view đẹp nhất để ngắm đom đóm, nơi này chỉ lác đác vài con đom đóm bay qua bay lại.
Những đốm sáng xanh nhỏ nhấp nháy trong không trung khiến Hứa Tri Quyện cảm thấy lòng mình hoang mang.
Anh và Giang Tự đã chia tay.
Giang Tự đã rời bỏ anh.
Nghĩ đến đây, trái tim Hứa Tri Quyện như bị ai bóp nghẹt, đau đớn không chịu nổi.
Tại sao?
Anh không thể hiểu được, chẳng phải Giang Tự đã rất yêu anh sao?
Chẳng phải họ vẫn ổn hay sao?
Hứa Tri Quyện đưa tay lên ngực, từ từ ngồi thụp xuống.
Cơn đau quá lớn, như thể trái tim bị ai đó mạnh tay rút ra, thô bạo xé nát, máu thịt lẫn lộn, máu tươi đầm đìa.
Giang Tự.
Hứa Tri Quyện gọi thầm cái tên ấy trong lòng, như thể việc ấy có thể xoa dịu nỗi đau của anh.
Lần gặp mặt trước rõ ràng đã có gì đó không ổn, nhưng anh lại nghĩ mọi chuyện vẫn bình thường.
Hứa Tri Quyện bụm mặt, lúc này mới nhận ra nước mắt mình đã rơi đầy mặt.
Nhận thức được mình đang khóc, anh càng không thể kiềm chế, nước mắt như con đê vỡ, cứ thế tuôn trào.
Anh khóc rất thảm, tiếng khóc cũng rất lớn. Anh muốn ngăn mình lại nhưng không tài nào kiểm soát được.
Giang Tự thích người khác sao?
Giang Tự đã rời đi?
Người yêu anh đến vậy, giờ lại muốn chia tay anh sao?
“Ai đang khóc vậy?”
“Khóc gì mà nghe khó chịu quá?”
“Sao lại khóc to thế này? Trông có vẻ rất đau lòng.”
“Đi xem thử đi, không biết có chuyện gì không.”
…
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau ảnh đế khóc to