Thử ăn một miếng, vừa khô vừa cứng.
Nhưng với Chu Mãn Mãn lúc này, đó đã là mỹ vị hiếm có.
Cô nhai kỹ nửa cái, cảm thấy hơi khát, bèn dừng lại.
Đảo mắt nhìn quanh, vạn vật tĩnh lặng, chỉ có mỗi mình cô.
Không biết chiếc bánh bao này rơi từ đâu xuống.
Biết đâu thật sự là từ trên trời rơi xuống thì sao.
Nghĩ một chút, Chu Mãn Mãn lại nói:
“Thiên linh linh địa linh linh, Thiên Hậu nương nương ơi, con khát nước rồi, cho con xin chút nước với được không? Bánh bao cứng quá.”
Lại nhìn quanh lần nữa, chẳng có phản ứng gì.
Chu Mãn Mãn cúi đầu thở dài:
“Thôi được, tín nữ biết lỗi, không nên tham lam vô độ.”
Vừa dứt lời, “bốp” một cái, một chùm quả dại rơi ngay trước mặt cô.
Chu Mãn Mãn lập tức nhìn quanh, vẫn chẳng thấy gì.
Cô nhặt lên, những quả đỏ mọng, cắn vào có vị hơi chua, có thể giải khát. Chua chua ngọt ngọt, ăn khá ngon.
Một tay cầm bánh bao, một tay cầm trái cây, cô ăn rất vui vẻ, cũng chẳng vội rời đi, còn dựa vào một tảng đá mà ngồi xuống.
“Linh thiệt á trời.” Chu Mãn Mãn nói:
“Thiên Hậu nương nương, nếu ngài linh như vậy, chi bằng ban cho con thêm chút châu báu kỳ trân để con một đêm phát tài đi! Vàng bạc châu ngọc gì đó, cho con một bao tải thôi, không cần nhiều đâu.”
Lần này đợi nửa ngày vẫn chẳng có phản ứng gì.
Chu Mãn Mãn bỏ chiếc bánh đang cắn dở xuống, lại nói:
“Tín nữ biết lỗi rồi, không nên tham lam. Vàng bạc con không cần nữa, ít nhất... ít nhất xin ngài cho con chút sản vật núi rừng cũng được. Không mang gì về nhà, mẹ con sẽ mắng con chết mất. Bị đánh nát mông, xấu hổ không dám gặp ai. Con xin ngài đấy.”
Cô đứng dậy:
“Con biết rồi, không nên không làm mà đòi ăn. Tự tay làm mới có ăn. Thiên Hậu nương nương, ngài để trên đất cũng được, chỉ cho con hướng, con tự đi nhặt.”
Thiên Hậu nương nương quả thật nói gì được nấy.
Chu Mãn Mãn đi một vòng, thật sự thấy trên mặt đất có để một nắm nấm rừng chính là kiểu “tự đi lấy” mà cô vừa nói.
Chu Mãn Mãn dùng tà áo hứng lấy, cầm lên xem thử, trời ơi, nấm còn được làm sạch, đất cát cũng đã được phủi đi.
Đứng ngây ra một lúc, Chu Mãn Mãn lại nói:
“Thiên Hậu nương nương, chân con đau, không xuống núi được, xin ngài ban cho con một người cứu mạng khỏe mạnh đi, à không, một vị cứu tinh cũng được.”
Sợ Thiên Hậu nương nương không thấy, Chu Mãn Mãn hào sảng kéo ống quần lên, lộ ra vết thương khi nãy cô bị ngã.
Đôi chân trắng nõn như ngọc, mềm mịn, nhưng lại có một vết xước đỏ tươi, nhỏ thôi nhưng vẫn rịn máu. Da trắng, máu đỏ, càng làm vết thương trông bắt mắt hơn.
Đau có một phần, cô lại làm ra vẻ đau mười phần.
Vết thương này, nếu là trai quê bị thì chẳng ai để tâm, qua hai ngày là khỏi.
Nhưng đặt lên người Chu Mãn Mãn, người ta nhìn vào lại muốn thay cô chịu đau.
Một lúc sau, phía sau dường như vang lên một tiếng thở dài rất nhẹ, rất khẽ.
Có tiếng bước chân vang lên.
Chu Mãn Mãn híp mắt, nhân lúc người kia đến gần, lập tức nhảy bổ tới, tay chân ôm chặt lấy người đó, vui mừng nói:
“Tóm được rồi nha!”
Cơ thể con gái mềm mại hơn hẳn con trai, trời sinh đã khác biệt.
Đôi tay mềm mại của cô ôm chặt lấy anh, áp sát chân anh. Trong lòng Ngu Hoài Giản có chút ngượng ngùng, theo bản năng muốn đá cô ra, nhưng nghĩ đến việc cô yếu đuối, cơ thể lại mềm, bị đá chắc sẽ đau chết mất, lại còn khóc.
Ngu Hoài Giản đành phải nhịn phản xạ của mình.
Khi cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa long lanh, nào có chút gì là thất vọng? Chỉ toàn sự ranh mãnh và đắc ý.
Ánh mắt như chứa cả vì sao, lấp lánh nhìn anh.
Ngu Hoài Giản ngẩn người.
Chu Mãn Mãn đắc ý nói:
“Đồ ngốc! Anh mắc lừa rồi! Làm gì có Thiên Hậu nương nương nào? Mê tín thôi, không đáng tin!”
“……”
Dư Hoài Giản nghiến răng:
“Ranh mãnh.”
“Anh mới ranh mãnh ấy. Gặp rồi thì đã gặp rồi, còn giả vờ làm Thiên Hậu nương nương?” Chu Mãn Mãn hừ nhẹ:
“Còn đưa đồ cho tôi nữa sao? Anh tưởng mình là nàng tiên ốc à?”
Ngu Hoài Giản trừng cô, gương mặt luôn lạnh lùng rốt cuộc cũng có biểu cảm khác, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt nói:
“Buông ra.”
“Tôi buông là anh chạy mất luôn!” Chu Mãn Mãn nói:
“Ngoài anh ra, có ai gặp tôi mà như gặp ma đâu?”
“Không có đâu.”
Cô áp sát quá gần.
Tai Ngu Hoài Giản hơi đỏ, anh ngồi xổm xuống kéo cô ra một chút:
“Tôi đưa cô xuống núi.”
Chu Mãn Mãn nghe vậy, như trút được gánh nặng, buông tay ra nhưng vẫn lẩm bẩm:
“Anh không lừa tôi chứ? Trên núi có sói đấy, anh không đưa tôi đi, nó sẽ tha tôi đi mất.”
“……Không có chuyện đó đâu.” Dư Hoài Giản nói:
“Trên núi này không có sói, toii chưa từng thấy.”
“Anh thường đi lên núi à?”
“Cũng gần như thế.”
“Sao hôm nay anh không đi trồng cây?”
“Xin nghỉ rồi.”
“Có phải anh đang tránh mặt tôi không?”
“Không có đâu.”
Chu Mãn Mãn trừng mắt:
“Tôi phải hỏi từng câu anh mới chịu nói hả?”
“Ừ.”
Ừ cái đầu anh đó.
Chu Mãn Mãn bĩu môi, đã từ bỏ hy vọng nghe được lời hay từ miệng anh rồi.
Cô rụt rè đưa tay ra:
“Đỡ tôi dậy với.”
“Tự đứng dậy đi.”
“Chân tôi bị tê rồi.” Nhìn rất đáng thương.
Chân Dư Hoài Giản định rút lui lại phải dời tới, miệng thì lầm bầm:
“Phiền phức!”
Nhưng anh vẫn ngoan ngoãn đỡ cô dậy.
Sau đó nhặt nấm dưới đất lên.
Lúc thu gom nấm anh còn hỏi:
“Cô còn cần không?”
Nãy giờ chỉ là trêu anh thôi, Chu Mãn Mãn đâu dám chiếm dụng thành quả lao động của người ta, nghe vậy bèn lắc đầu. Dư Hoài Giản thấy thế, dứt khoát bỏ hết vào gùi tre.