Từ trước đến nay Ngu Hoài Giản luôn là người làm những công việc cực nhọc nhất, được tính công điểm thấp nhất.
Điều này trong đội ai cũng ngầm hiểu như vậy.
Chỉ là lần trước anh mang được gỗ về, lập công lớn, trở thành tấm gương sáng, đội trưởng lớn không tiếc lời khen anh là một đứa trẻ biết cố gắng sửa đổi, nên cả đội cũng dần có thiện cảm hơn với anh.
Vai của Ngu Hoài Giản bị thương, nghe nói là khi đánh nhau với đám lưu manh để bảo vệ tài sản tập thể thì bị thương. Hôm qua lại tiếp tục vác bao gạo cả ngày, đến tối vai đã sưng to như cái chéchén, không thể tiếp tục làm việc nặng được nữa.
Vì vậy hôm sau, đội giao cho anh công việc nhẹ nhàng hơn lên núi tưới cây non, trông coi cây cối. Nếu phát hiện cây nào chết, thì phải đào hố trồng lại cây mới, tránh để sang năm cần gỗ lại không có để dùng.
Chu Mãn Mãn nhìn chằm chằm anh, Ngu Hoài Giản cũng đang nhìn lại cô.
Hai người nhìn nhau một hồi lâu, Ngu Hoài Giản đột nhiên bật người dậy, phóng đi rất xa.
“…” Chu Mãn Mãn phải thừa nhận, lòng tự trọng của cô bị tổn thương nặng nề.
Dù là trước khi xuyên sách, cô cũng là kiểu con gái được mọi người nâng như nâng trứng, đi đến đâu cũng là trung tâm của sự chú ý. Chưa từng có ai nhìn cô với ánh mắt như thể gặp ma giống Ngu Hoài Giản.
Chu Mãn Mãn tức giận dậm chân tại chỗ anh vừa ngồi, đặt dụng cụ cô mang đến xuống.
Cô hừ một tiếng: Hừ, không thèm quan tâm anh nữa. Cái đồ đàn ông thối tha, từ chối ý tốt của tôi — tôi nhớ dai lắm đấy!
Vừa mới đứng thẳng dậy, Ngu Hoài Giản lúc nãy chạy biến mất lại quay về.
Anh nhìn cô có vẻ hơi căng thẳng, mấp máy môi:
“Đừng treo cổ nhé.”
“…”
Chu Mãn Mãn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nhưng bao nhiêu uất ức và tức giận trong lòng vì câu nói ấy bỗng tiêu tan không ít. Cô nghiêm túc đáp lại:
“Tôi đến để làm việc.”
Ngu Hoài Giản không nói thêm gì nữa.
Anh cắm đầu làm việc: nhổ cỏ, tưới nước, kiểm tra từng cây một, còn cẩn thận hơn cả khi chăm sóc mạ trên ruộng.
Chu Mãn Mãn nói là đến làm việc, nhưng lại luống cuống tay chân, không biết phải làm gì, chỉ có thể đi theo anh chạy tới chạy lui.
Chẳng bao lâu thì mệt lử.
Cô dứt khoát ngồi xổm bên cạnh, bắt đầu hỏi:
“Anh thật sự lấy lại được gỗ à? Còn đánh nhau với lưu manh nữa?”
“Bị thương nặng không?”
“Bọn ăn trộm gỗ là ai vậy? Họ có biết anh là ai không? Có trả thù anh không? Anh có gặp nguy hiểm không? Không sao chứ?”
Cô luyên thuyên không ngớt, như máy hát chạy không ngừng.
Ngu Hoài Giản không thấy phiền, nhưng cũng không trả lời, chỉ cắm đầu làm việc, như thể cô không tồn tại, không hé răng một lời.
Trán anh rịn mồ hôi, nhỏ giọt từ sống mũi xuống cằm, anh chỉ tiện tay lấy vạt áo lau qua. Lúc vén áo lên, lộ ra phần eo nhỏ gọn, không chỉ gầy mà còn có chút cơ bắp rõ ràng, đường cong cơ bụng chảy về phía quần khiến người ta nhìn thôi đã thấy tim loạn nhịp. Nước da trắng đến mức khác lạ, như thể mãi mãi không thể bị rám nắng, khác hẳn với đám trai làng thô kệch, toàn thân như được bao phủ bởi vẻ yếu ớt trắng bệch mang sắc thái bệnh tật.
Ông trời quả thật "ưu ái" anh.
Chu Mãn Mãn vốn đang thao thao bất tuyệt, phút chốc nghẹn lời, mắt nhìn trân trân, đến lúc hoàn hồn thì mặt cô đã đỏ bừng.
Trời ạ, mình bị mê trai mất rồi… thật là chẳng có tiền đồ gì cả!
“Hừ, không nói thì thôi, ai thèm biết chứ.” Cô cố gắng hừ nhẹ một tiếng để che giấu sự xấu hổ.
Tên trai thẳng đơ kia vẫn chẳng buồn nói câu nào.
Anh vốn không định nói.
Chu Mãn Mãn biết, chuyện đó không có lợi cho cô.
Người ăn trộm gỗ là dân làng bên, Chủ Mãn Mãn sớm đã biết.
Lão già cùng anh sống gọi là lão Ban thân thể không tốt, chỉ ăn cơm thì không đủ sống, còn phải uống thuốc. Bình thường Ngu Hoài Giản không chỉ phải đi làm đồng, mà còn phải vào rừng sâu tìm đặc sản mang đi bán lén mới đủ sống qua ngày.
Người trong làng đều nhắm một mắt, mở một mắt, không ai quản chặt chuyện này. Bởi vì núi rừng rất nguy hiểm, nhặt được hàng gì cũng phải nhờ may mắn, một bất cẩn là mất mạng như chơi!
Vậy mà Ngu Hoài Giản lại là kẻ không sợ chết, chỗ nào hẻo lánh cũng từng đi qua.
Một lần vào rừng, anh tình cờ bắt gặp hai anh em làng bên đang lén chặt cây cổ thụ.
Đừng thấy mấy ngọn núi hoang tưởng như vô chủ, thực ra đều được phân ranh giới từ lâu.
Ngọn núi này thuộc làng này, ngọn núi kia thuộc làng kia, mọi người đều ngầm hiểu với nhau như thế.
Hai anh em kia đốn gỗ đem về đốt than, sợ bị người ta phát hiện nên xây lò trong rừng sâu, kín đáo vô cùng.
Trước khi chuyện xảy ra, Ngu Hoài Giản đã biết được sào huyệt của họ, cũng biết họ đang làm chuyện gì.
Nhưng anh chỉ dám nói với lão già kia, vì từ trước tới giờ, chỉ có anh bị người khác vạch mặt, bị đè đầu cưỡi cổ, nếu anh đi tố cáo người khác thì sẽ bị nói là lòng dạ hiểm độc.
Ngu Hoài Giản vốn không định xen vào.
Lão Ban chịu đủ khổ rồi, khi ông bị bắt đi cải tạo trở về, việc đầu tiên ông dạy anh là phải biết lo cho thân mình.
Nhưng sự việc đã có chút thay đổi.
Sau khi đưa Chu Mãn Mãn về nhà, làng bắt đầu xuất hiện tin đồn.
Tôn Quế Cúc không phải là người giữ mồm giữ miệng, bà ta còn mong Chu Mãn Mãn gặp chuyện nữa là.
Ngu Hoài Giản đề phòng, cuối cùng nửa đêm chạy đến sào huyệt hai anh em kia, vác gỗ về.
Bịa chuyện là có kẻ trộm gỗ.
Chu Mãn Mãn sẽ không tố cáo anh, hai anh em kia cũng không dại gì tự đâm đầu ra thú tội.
Tất cả hoàn hảo.
Chỉ là… mọi chuyện lại suôn sẻ hơn anh tưởng.
Lần này không ai vu tội anh, không có lời đồn thổi bẩn thỉu nào. Ngược lại, còn khen anh lập công.
Còn Chu Mãn Mãn… không còn sợ anh nữa.