Xuyên Thành Nữ Phụ Vạn Người Mê

Chương 26

Trước Sau

break

Một cao một thấp, hai bóng người đi cạnh nhau trông rất hài hòa, nghiên cứu viên nhìn mà không khỏi có chút ngưỡng mộ.

“Người đó là ai?” Nụ cười trên mặt Lục Minh Chướng đã biến mất, ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn lướt qua Thịnh Lãng.

“À, đó là cậu chủ nhà họ Thịnh, đầu óc thông minh, IQ cực cao, còn là dị năng giả hệ tinh thần hiếm gặp. Giáo sư của chúng tôi sớm đã muốn mời cậu ta vào phòng thí nghiệm, nhưng trước giờ cậu ta không đồng ý…”

Dư Hoan phải làm đủ loại kiểm tra trong phòng thí nghiệm.

Có cái cần lấy máu, lấy rất nhiều ống; có cái cần cô nằm trên thiết bị lạnh ngắt, bị đủ loại ánh sáng chiếu tới chiếu lui; có cái yêu cầu cô há miệng, có cái lại dán đầu dò vào gần tim…

Dù đều là kiểm tra bình thường, nhưng Dư Hoan vẫn theo bản năng thấy sợ.

Bản năng của con người.

Sau khi Thịnh Lãng đưa cô đến, bảo cô đợi một lúc, cô càng trở nên lo lắng và sợ hãi.

Nhưng chưa bao lâu, có người vỗ vai cô.

Dư Hoan quay đầu lại, thấy Thịnh Lãng mặc áo blouse trắng, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

Anh đã gia nhập phòng thí nghiệm, và chỉ phụ trách một mình cô.

Tiểu tang thi có chút bất ngờ, rồi lại mừng rỡ, nhào vào người Thịnh Lãng, khẽ kêu lên một tiếng vui mừng.

Không còn sợ hãi như trước nữa.

Trong phòng thí nghiệm không có nhiều người.

Giáo sư Văn là người lớn tuổi nhất, đã trung niên, màu tóc đã hoa râm, đeo kính dày cộp.

Mỗi ngày đều có ba nghiên cứu viên xuất hiện cố định ngoài Thịnh Lãng.

Tổ trưởng của họ là Hướng Thanh Hạc, vui vẻ và lanh lợi, tóc xoăn gợn sóng được chải chuốt kỹ lưỡng, đi giày cao gót mười phân mà như đi đất bằng, mỗi ngày đều vội vã.

Mao Thảm Thảm là sư đệ nhỏ tuổi nhất, mặt búng ra sữa, mở miệng là “sư tỷ”, “sư huynh”, giỏi nhất là thức đêm hoàn thành nhiệm vụ.

Hà Vân Sơn thì lại có chút kỳ lạ, khi nghiên cứu thì cực kỳ chuyên chú, ai nói chuyện cũng không lọt vào tai.

Nhiều lần giáo sư dặn dò, anh ta cũng chẳng nhớ nổi câu nào.

Thế nên, Thịnh Lãng lại là người bình thường nhất trong số họ. Dư Hoan dường như đã hiểu vì sao giáo sư lại phá lệ nhận anh vào.

Ở trong phòng thí nghiệm lâu ngày, Dư Hoan nhanh chóng quen thuộc với nơi này. Sau khi làm xong kiểm tra, lúc chờ theo dõi, cô liền đi loanh quanh.

Uống một hộp sữa chua Mao Thảm Thảm cho,  hứa lần sau sẽ mang đồ ngon đáp lễ; ngó xem Thịnh Lãng đang viết gì, lén nắm tay một cái; tới góc khuất tìm Hà Vân Sơn gần như tàng hình, cổ vũ anh ấy vài câu; bị Hướng Thanh Hạc đi ngang qua xoa đầu;

Còn kiểm tra xem chậu cây trên bệ cửa sổ đã tưới nước chưa, các thiết bị có cắm điện đầy đủ chưa…

Tóm lại, mọi việc lớn nhỏ trong phòng thí nghiệm, đều do tiểu tang thi quản lý.

Lúc ăn cơm, không biết ai nói, tiểu tang thi giống như đại vương ở đây, mỗi ngày đều phải tuần tra lãnh địa.

Giáo sư Văn nghe vào tai, liền tìm người làm riêng cho cô một tấm thẻ đeo ngực, hình chữ nhật dài, ghi chức danh “Quản gia phòng thí nghiệm”, đeo lên trước ngực cô.

Từ đó trở đi, tiểu tang thi cũng xem như là một thành viên trong phòng thí nghiệm.

Sở dĩ mọi người quý cô đến vậy, chủ yếu là vì giáo sư Văn ở nhà có một “thần thú” gây náo loạn, không ai chịu nổi. Hễ thấy là ông lại đau đầu.

Lần đầu gặp một cô bé ngoan như Dư Hoan, giáo sư Văn như được khai sáng, thì ra không phải đứa trẻ nào cũng phiền phức như vậy.

Trẻ nhà người ta, bao giờ cũng tốt hơn trẻ nhà mình.

Giáo sư Văn thường lén mang đồ ăn vặt từ nhà đến cho Dư Hoan. Có khi là kẹo lấy từ túi áo ra, có khi là sữa từ trong người rút ra…

Cái bàn làm việc vốn không cho ai đụng vào, cũng cho tiểu tang thi lại gần, còn hay giảng cho cô những đạo lý đơn giản dễ hiểu.

Đêm khuya tĩnh mịch, đưa tay không thấy năm ngón, căn phòng không có lấy chút ánh sáng.

Trước cửa sổ mở toang, Lục Minh Chướng đứng đó, thờ ơ đón gió đêm lạnh buốt, thân hình cao lớn như bóng đen lạnh lùng vô cảm.

Mọi cảm xúc đều chìm trong bóng tối, chỉ có ngón tay thỉnh thoảng lóe lên ánh đỏ của đầu thuốc lá.

Không hiểu sao lại nhớ đến con tang thi kia, lúc dập tắt điếu thuốc, trong đầu anh lại hiện lên cảnh cô vô thức tránh né khi gặp anh.

Cô sợ anh sao?

Lục Minh Chướng thấy buồn cười.

Lúc anh đút cô ăn, sao cô không sợ?

Nhưng, cũng có thể hiểu được.

Ai cũng sợ anh. Kẻ địch sợ, vì anh tàn nhẫn, không chút nương tay; cấp dưới sợ, vì anh quá nghiêm khắc khắt khe; trẻ con sợ, vì anh nổi tiếng là “ác ma”...

Không ai là không sợ anh.

Anh đã sớm quen với mặt trái của sự mạnh mẽ. Nhưng, tại sao lại không ngờ cô cũng sợ anh?

Câu hỏi mất thời gian như vậy, vốn dĩ không đáng để anh suy nghĩ nhiều.

Lục Minh Chướng chỉ ngập ngừng trong chốc lát, rồi rất nhanh gạt nó sang một bên, chuyển sang nghiên cứu với vẻ đầy hứng thú: làm sao để tất cả mọi người đều bị nhiễm virus tang thi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc