Xuyên Thành Nữ Phụ Vạn Người Mê

Chương 23

Trước Sau

break

Kiều Hi đi tới, thành thạo nắm lấy tay cô rồi cùng nhau bước đi.

Hai người ngồi xuống ghế sofa, một bóng người khác cũng theo sau, Du Hoan mới phát hiện Kiều Duệ cũng đã đến.

Vẫn là mái tóc đen mượt mà, đôi mắt cún con to tròn có vẻ ngây thơ, vẻ ngoài có chút đáng yêu và ngoan ngoãn, chỉ là hôm nay cậu ta mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng khác hẳn phong cách thường ngày, thấp thoáng những đường nét cơ bắp mỏng manh.

Hai người còn chưa kịp nói chuyện, bạn của Kiều Duệ đã xúm lại trêu chọc: "A Duệ dạo này không ít lần chạy gym nhỉ, mấy đường cơ bắp này..."

Dù có ý đồ riêng, nhưng lại nói thẳng ra trước mặt mọi người – Kiều Duệ cắn vào má trong, bấu mạnh vào đùi bạn mình một cái.

Tiếng la hét kinh hoàng vang lên, khiến bốn phía đều giật mình.

Kiều Duệ chỉ thấy vô cùng mất mặt.

Kiếp trước Du Hoan là một  bệnh nhân, quanh năm nằm liệt giường, rất nhiều chuyện bình thường trong mắt người khác cô đều chưa từng làm.

Vì vậy, cô rất tận hưởng việc ăn uống, những niềm vui giản dị này.

Kiều Hi vắt chân chữ ngũ một cách thoải mái, cái miệng được tô son màu hồng đất cứ đóng mở liên tục, ánh mắt lướt đến ai là có ngay một câu chuyện buôn lê đôi mách kể ra.

Mức độ chuyên nghiệp và chiều sâu nội dung của cô ấy đủ khiến người ta phải thán phục.

Du Hoan vừa nghe chuyện phiếm vừa gặm đĩa điểm tâm vừa lấy, ăn rất ngon lành.

Kiều Duệ thỉnh thoảng chen vài câu, rồi lại tất bật xem Du Hoan thích ăn món nào, ra quầy bar lấy về, rồi lại đặt vào đĩa của cô.

Du Hoan ăn hồi lâu, bụng đã no căng mà đĩa vẫn chưa vơi đi bao nhiêu, nhất thời có chút ngẩn ngơ.

Kiều Duệ không ngồi trên ghế sofa, mà ngồi trên chiếc ghế cao phía sau, đôi chân dài chống xuống đất, có thể thoải mái nhìn cô phồng má lên ăn mà cười.

Đang cười, trong đám đông bỗng xuất hiện một bóng người quen thuộc, khí chất  mạnh mẽ, một đôi bàn tay thon dài trắng trẻo, thong thả đặt lên vai Du Hoan.

Du Hoan ngước mắt nhìn anh một cái, rồi nói gì đó với Kiều Hi, sau đó cùng anh rời đi.

Kiều Duệ có chút bối rối, chị Hoan Hoan và Tần Vân Dã quen nhau sao? Cậu ta đứng dậy, dù lúc đó cậu ta không nghĩ gì cả, nhưng cậu ta vẫn cảnh giác đứng thẳng lên.

Kiều Hi ngẩng đầu nhìn cậu ta, gần như là chỉ rõ: "Không qua nhìn một chút sao?"

Thế là cậu ta liền như một con rối bị rút mất linh hồn, chậm chạp nhưng thuận theo bản năng, bước theo hướng đó.

?

Ngoài trời không khí trong lành, sảng khoái. Cảnh vật xung quanh đẹp đẽ, nhưng buổi tối nổi bật nhất vẫn là vầng trăng sáng trên trời.

Dạo bước thong thả dưới ánh trăng.

Du Hoan đi chưa được hai bước đã bắt đầu lười biếng, móc lấy ngón tay Tần Vân Dã, bám vào phía sau để mượn sức anh.

"Thể chất yếu quá." Tần Vân Dã bất lực dừng bước, bàn tay ấm áp và mạnh mẽ nắm lấy tay cô, "Khí huyết không đủ, bình thường nên chăm sóc tốt."

"Tốt nhất là đi khám Đông y, kê một đơn thuốc, uống đúng giờ đúng lượng. Em ở ký túc xá không tiện sắc thuốc, anh sẽ tìm người sắc sẵn rồi gửi qua cho em, mùi vị không ngon đâu, nhưng thuốc đắng dã tật..."

Dưới ánh trăng mờ ảo, người đàn ông cao lớn uy nghi, đường nét mày mắt sâu thẳm, đôi môi nhạt màu đóng mở, dáng môi rất đẹp, Du Hoan không hiểu sao lại thất thần, sau đó liền cảm thấy giọng anh ồn ào.

"Chăm sóc như thế nào ạ?" Cô nghi hoặc hỏi.

Tần Vân Dã khựng lại, khẽ nhíu mày, cô gái nhỏ đôi khi quá trẻ con, không để những gì anh nói vào tai.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc