Một chàng trai trẻ có khí chất cao quý đứng trên bục giảng, cao và mảnh khảnh, gõ nhẹ bàn bằng những đầu ngón tay thon dài.
Sau khi chờ hơn mười giây, anh ngẩng đầu lên và thấy cô bé cầm hoa, đang bước về phía anh, tách khỏi đám đông.
Có lẽ là vì đã lâu rồi chúng tôi không gặp nhau và chúng tôi cảm thấy hơi xa lạ với nhau. Khi tôi đến gần anh ấy,giọng không khỏi khô khốc mà nói “xin chào”.
Giọng nói của Tần Vân Dã rất rõ ràng, anh hơi cúi đầu nhìn cô: "Có chuyện gì vậy?"
Sau khi thổ lộ nhiều lần như vậy, anh vẫn xem như người xa lạ. Thì ra nam chính không phải là người mà nữ phụ có thể mơ tới.
Du Hoan đã quen với quá trình tỏ tình, đưa hoa cho Tần Vân Dã: "Em, em muốn tặng anh cái này."
Những cánh hoa hồng đung đưa nhẹ nhàng dường như nói lên những suy nghĩ bối rối của cô gái.
Tần Vân Dã nhìn chằm chằm vào đóa hoa hồng, ngón tay khẽ động, cô gái này chưa từng trải ,có lẽ là nhất thời cảm thấy mới mẻ, có lẽ cảm xúc của cô lúc này rất mãnh liệt, nhưng tương lai thì không thể đảm bảo.
Anh tạm thời giữ chặt bàn tay sắp cử động của mình, cúi mắt xuống và nói: "Xin lỗi..."
Du Hoan đã biết kết quả, cô kiễng chân lên nhìn xem Nghiêm Di còn ở đó không, sau đó quay người nhét thẳng hoa vào tay Tần Vân Dã.
Sự tiếp xúc thân thể đột ngột này khiến cổ họng Tần Vân Dã đột nhiên khàn khàn, anh nhìn chằm chằm vào cô bé, những ngón tay bị chạm vào đều có chút nóng.
"Anh cứ giữ nó đi." Cô bé nói, "Vứt đi cũng không sao."
Dường như cô ấy đã lấy hết can đảm để nói ra hai câu đơn giản này, sau khi nói xong, cô ấy chạy đi mà không thèm ngoảnh lại nhìn.
Tần Vân Dã cầm bông hoa hồng trên tay, mí mắt rũ xuống, nhìn đi nhìn lại.
Đám đông từ từ tản ra, để lộ một thùng rác nhỏ ở cửa.
Tần Vân Dã tìm được thùng rác, đi về phía đó, bước chân càng ngày càng gần, khi gần đến, hắn không hề vứt đi, ngược lại còn nhẹ nhàng hôn lên đóa hồng.
Làm sao nó có thể vứt được? Anh ta nhẹ nhàng lẩm bẩm.
?
"Chúng ta đi ăn cá nướng đi "
Du Hoan đang sánh bước cùng bạn cùng phòng không khỏi reo lên vui mừng.
Đây là một nhà hàng cá nướng rất chính thống, nguyên liệu tươi, hương vị tinh tế. Chủ nhà hàng là một cặp vợ chồng trung niên không giỏi sử dụng điện thoại di động hay tuyên truyền,quảng cáo, khách hàng đều là khách quen.
Chủ cửa hàng rất cảm kích và gửi một ít trái cây, đồ ăn lạnh, v.v. đến mỗi bàn.
Đồ uống miễn phí, muốn uống phải tự mình lấy.
Nghiêm Di một mình đi tới, phát hiện mình có thể cầm được hai cốc một lúc, liền hỏi Du Hoan muốn uống gì.
Ánh mắt của Du Hoan tràn đầy mong đợi: "Sprite, Coke, nước cam, cà phê... Mỗi thứ tôi muốn một cốc."
"...Nằm mơ, tự tới lấy đi ." Nghiêm Di lạnh lùng nói.
Cửa hàng đông đúc và nhộn nhịp, mọi người đều bật cười khi nghe câu nói đó.
Một chút mặt mũi đều không cho!
Đôi mắt của Du Hoan mở to, cô ấy hùng hổ bước ra khỏi căn phòng nhỏ, đi đến trước mặt Nghiêm Di, liếc mắt nhìn cô, rồi cô ấy trở nên thành thật trong nháy mắt:
"Mình cố ý nói vật tôi.Mình chỉ muốn tới đây cùng cậu thôi."
" Miệng lưỡi trơn tru." Nghiêm Di liếc nhìn cô, trong tay cầm hai ly rượu, gọi cô: "Trở về đi."
Du Hoan thực sự không muốn uống nhiều loại đồ uống như vậy nên cũng ngoan ngoãn đi theo Nghiêm Di trở về.
Lúc đi ngang qua quầy, cô mơ hồ cảm thấy có người đang nhìn mình, khi cô ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt trong trẻo tươi cười.
Nam sinh đang đứng ở quầy thu ngân. Cậu ta rất trẻ và trông rất năng động ngay cả khi mặc chiếc áo phông trắng đơn giản, giống như một sinh viên đại học làm thêm.
Khi họ nhìn nhau, cậu ta chớp mắt nhưng không nhìn đi chỗ khác. Cậu ta nhếch khóe môi và chậm rãi mỉm cười với cô.
"Du hoan bảo bảo, cá nướng tới rồi, tới ăn đi." Bạn cùng phòng trong phòng riêng gọi cô.
Du Hoan lấy lại tinh thần, bước nhanh hai bước rồi ngồi trở lại chỗ ngồi.