Khi nãy sau khi chào hỏi xong thì Mễ Ly có nói chuyện với Hoắc Đình Kiêu mấy câu, trong câu chuyện của họ, Mễ Ly liên tục nhắc đến thời gian còn học đại học. Hoắc Đình Kiêu lớn hơn cô ta ba tuổi, nên mở miệng, ngậm miệng gì cô ta cũng gọi hắn là đàn anh, khiến cho Hạ Tuyết liên tưởng đến những câu chuyện thanh xuân vườn trường trong tiểu thuyết.
Mễ Ly là cô gái xinh đẹp, Hạ Tuyết từng nhìn thấy cô ta trên tivi và tạp chí mấy lần, lúc đó cô đã vô cùng ấn tượng với ánh mắt như biết nói của Mễ Ly. Lúc cô ta đứng cạnh Hoắc Đình Kiêu nhìn hai cũng xứng đôi vừa lứa.
"Đúng vậy, là khi tôi học năm cuối, còn cô Mễ là tân sinh viên của trường, vì tôi là hội trưởng hội sinh viên nên có tiếp xúc mấy lần. Thật ra tôi cũng không có ấn tượng gì nhiều về cô Mễ."
Hoắc Đình Kiêu vừa lái xe, vừa đáp.
Từ nhỏ đến lớn, trong đầu, trong mắt, trong tim hắn chỉ có hinh ảnh của Hạ Tuyết, bất kể các cô gái xung quanh xinh đẹp, nổi bật thế nào hắn cũng không hề để ý đến. Năm đó, hắn và Mễ Ly cũng chỉ là bạn học bình thường, dù có không ít người gán ghép cả hai với nhau. Sau khi tốt nghiệp, hắn không gặp lại Mễ Ly nữa nên cũng quên mất sự tồn tại của cô ta. Nếu như không phải hôm nay cô ta chủ động bắt chuyện, Hoắc Đình Kiêu đã không nhớ cô ta là ai rồi.
Sợ Hạ Tuyết sẽ hiểu lầm, Hoắc Đình Kiêu nói thêm: "Từ sau khi tôi tốt nghiệp, tôi cũng không hề gặp lại cô Mễ lần nào, hôm nay nếu cô ta không bắt chuyện, thì tôi đã không nhớ thời đi học từng quen biết một đàn em là cô ta!"
"Em chỉ hỏi một câu thôi, anh đâu cần giải thích nhiều như vậy."
Hạ Tuyết phì cười hỏi.
"Tôi không muốn em nghĩ lung tung rồi hiểu lầm, trước giờ tôi chỉ chú ý đến mình em, khó khăn lắm em mới đáp lại tôi, tôi sẽ không để mấy chuyện râu ria làm ảnh hưởng đến mối quan hệ tốt đẹp này."
Hoắc Đình Kiêu nghiêm túc.
"Em sẽ không hiểu lầm đâu. Anh như thế nào, em còn không hiểu nữa hả?"
"Tâm ý của phụ nữ khó đoán, tôi phòng ngừa trước thôi." Hoắc Đình Kiêu cho xe dừng lại trước cửa nhà họ Hạ, hắn giúp Hạ Tuyết cởi dây an toàn rồi nói tiếp: "Hơn nữa, ngoại trừ em ra, tôi cũng không thích có quan hệ dây dưa mập mờ với người khác."
"Thật ra lúc trước em không hề tốt với anh, nếu anh từng thích người khác thật thì em cũng không trách anh đâu..."
"Tôi cam đoan là không có!" Hoắc Đình Kiêu ngắt lời Hạ Tuyết: "Tôi chỉ biết em thôi!"
Hắn nhấn mạnh.
Thật ra thì không cần Hoắc Đình Kiêu nói, Hạ Tuyết cũng thừa biết chuyện đó. Tác giả tiểu thuyết xây dựng một nam phụ vừa si tình, vừa là nhân vật phản diện, hết lòng giúp đỡ nguyên chủ trong những lúc cô ấy gặp khó khăn. Tuy rằng sau này cả hai đều không có kết cục tốt, nhưng đó là sự giải thoát tốt nhất rồi.
Hiện tại cốt truyện đã thay đổi, Hoắc Đình Kiêu cũng không hóa đen nữa, hắn và cô đang có ngày tháng cực kỳ tốt đẹp.
Mà nhắc đến chuyện này, ký ức của Hạ Tuyết lại nhớ đến cốt truyện cũ, trong nội dung nguyên tác, nguyên chủ và Mễ Ly không hề gặp nhau, Mễ Ly là một người tốt, giúp đỡ Hà Lạc Tâm rất nhiều, là một đàn chị mà nữ chính vô cùng ngưỡng mộ, biết ơn.
Chỉ có Tống Phương Thảo là đối chọi trực tiếp với nguyên chủ và Hà Lạc Tâm mà thôi. Chuyện này thì vẫn đúng với mạch truyện.
"Em biết rồi, em sẽ không bao giờ hiểu lầm anh đâu!" Hạ Tuyết mỉm cười: "Em cũng sẽ không để anh hiểu lầm khi em tiếp xúc với những người đàn ông khác hay là bạn diễn, đối với em trai anh lại càng không."
"Dù em có làm gì tôi cũng tin tưởng em!"
Hoắc Đình Kiêu nói rất chân thật, những khúc mắc về Hạ Tuyết mặc dù vẫn chưa được gỡ bỏ hết, nhưng không sao cả, dù cô có bí mật gì thì hắn sẽ tôn trọng không hỏi đến chuyện riêng tư của cô, chỉ cần hắn xác nhận cô vẫn là Hạ Tuyết cùng hắn trưởng thành là được.
Hoắc Đình Kiêu choàng tay ôm lấy Hạ Tuyết đang định xuống xe, sau đó, hắn chủ động hôn cô một cái, hành động thân mật này không phải lúc nào hắn cũng dám làm, dù đã có danh nghĩa nhưng hắn vẫn giữ sự trong sáng với cô.
Hạ Tuyết được hôn nên ban đầu bất ngờ một chút, về sau, cô đưa tay ôm cổ Hoắc Đình Kiêu đáp trả lại nụ hôn của hắn. Đây là lần đầu cô yêu đương, cũng là lần đầu cô chủ động hôn một ai đó, cảm giác vô cùng kỳ lạ.
"Em vào nhà đi, ngày mai tôi sẽ đến đón em đi ăn sáng."
Hoắc Đình Kiêu rời môi Hạ Tuyết dịu giọng nói.
"Vâng, ngày mai gặp lại, chúc anh ngủ ngon!"
Hạ Tuyết cười nhẹ đáp.
"Em cũng ngủ ngon!"
Hạ Tuyết đưa tay mở cửa xe, một chân của cô vừa chạm đất, giống như vừa nghĩ ra chuyện gì đó liền ngồi trở lại ghế lái phụ, sau đó kéo cà vạt của Hoắc Đình Kiêu hôn lên má hắn một cái nữa rồi mới xuống xe chạy vào nhà.
Hoắc Đình Kiêu bị tập kích bất ngờ nên không kịp phản ứng, hắn ngẩn người mấy giây mới hoàn hồn, lúc nhìn lại thì Hạ Tuyết đã chạy mất.
Hoắc Đình Kiêu đưa tay sờ lên má của mình, cô gái của hắn càng ngày càng to gan hơn rồi.