Lời giải thích của Hoắc Đình Kiêu vô cùng hợp lý, từ rất lâu rồi đã có nhiều lời đồn thổi về hôn ước giữa Hoắc Thiên Âm và Hạ Tuyết, hai người rất ít khi xuất hiện cùng nhau và thể hiện tình cảm chốn đông người.
Hội trường lại xôn xao thêm một lần nữa khi những tấm ảnh được chiếu trên màn hình lớn, đầu tiên là một loạt ảnh Hạ Tuyết uống say, rồi đến những tấm ảnh cô bám lấy Hoắc Đình Kiêu từ buổi tiệc, để ý kỹ sẽ thấy cô còn đang khóc lóc, cuối cùng chính là mấy tấm hình được đăng trên mạng, Hạ Tuyết theo hắn lên xe với nụ cười rất tươi mặc dù vẫn còn đang say sỉn, điều này vô cùng phù hợp với những gì Hoắc Đình Kiêu đã nói, và người đăng ảnh lên mạng là kẻ bịa đặc dối trá.
"Tổng giám đốc Hoắc, cô Hạ, nếu như sự thật giống như anh nói thì tại sao lại không đính chính ngay khi tin tức vừa lên hotsearch? Bây giờ đã qua mấy ngày, anh trần tình, đưa bằng chứng khó tránh người khác sẽ nghi ngờ là đây là ảnh được photoshop."
Lại là phóng viến khi nãy.
Hắn lại muốn bắt bẻ bằng chứng của Hoắc Đình Kiêu vừa đưa ra.
"Bởi vì tôi cần thời gian để tìm lại hình ảnh trong buổi tiệc ngày hôm đó. Chuyện đã qua lâu rồi nên việc tìm kiếm rất mất thời gian."
Hoắc Đình Kiêu nói.
Đây hoàn toàn là sự thật, vì tìm ra số ảnh này mà Hoắc Đình Kiêu gần như không ngủ, nghỉ, hắn tìm cuộn băng camera quay lại hôm đó thì dễ, nhưng để tìm ra hình ảnh Hạ Tuyết lọt vào thì khó vô cùng. Bản thân Hoắc Đình Kiêu cũng biết hôm đó Hạ Tuyết làm chuyện xấu nên không dễ dàng gì để camera quay được.
Mà chuyện hôm ấy cũng đúng là Hạ Tuyết gặp hắn khóc lóc một trận, sau lại tươi cười vui vẻ theo hắn lên xe.
"Mỗi cuộn băng camera đều có ghi lại ngày tháng, lẽ nào chỉ mới qua một đoạn thời gian đã bị tiêu hủy nên mới khiến tổng giám đốc Hoắc tìm kiếm khó khăn?"
Phóng viên đó lại hỏi.
"Cuộn băng không bị tiêu hủy, nhưng không biết có phải trùng hợp hay không, hình ảnh của Tiểu Tuyết gần như là không bị camera quay lại. Tôi cũng mất cả ngày mới tìm được mấy tấm ảnh này, nếu cậu không tin thì tôi có thể đưa cho cậu băng gốc để xem."
Hoắc Đình Kiêu cười nói.
Hắn nhìn người phóng viên kia chằm chằm làm cho tên đó bỗng dưng sợ hãi.
"Được, tôi sẽ chờ cuộn băng camera của tổng giám đốc Hoắc để chứng thực!"
Phóng viên vẫn tỏ ra mạnh miệng.
Thực ra thì người này do Tống Phương Thảo bỏ tiền ra thuê để gây khó dễ, chuyện cô ta bị vạch trần và xử lý kín là một việc vô cùng nhục nhã.
"Trợ lý của tôi sẽ gửi cho cậu ngay bây giờ, không chỉ mình cậu, tất cả mọi người ở đây đều được gửi để chứng thực lời nói của tôi!"
Hoắc Đình Kiêu nói rồi ra hiệu cho trợ lý, tất cả phóng viên đều có kết bạn với acc truyền thông của Hoắc Thị, ngay khi được thêm vào nhóm chat, một video ngay lặp tức được gửi qua.
Hoắc Đình Kiêu chưa vội tuyên bố chuyện thứ hai, hắn chờ tên phóng viên kia và những phóng viên khác xem xong video từ camera giám sát rồi mới nói tiếp.
Đúng như hắn đã dự đoán, các phóng viên sau khi xem xong thì không còn nghi ngờ gì về lời nói của hắn nữa, bọn họ lại bàn tán, xôn xao.
Từ đầu họp báo đến giờ, Hạ Tuyết vẫn ngồi yên nhìn Hoắc Đình Kiêu chinh chiến, bằng chứng và lời của hắn đều dốc lòng bảo vệ danh dự cho cô. Không chỉ vậy, hình ảnh từ camera quan sát rất ít, phải tinh mắt và kiên trì lắm mới tìm ra được. Mấy hôm nay cô và hắn không gặp mặt, cô đoán trong mấy hôm này hắn dành thời gian tìm chứng cứ đảo ngược tình thế giúp cô, vậy mà không ngày nào hắn không gọi điện hỏi thăm, quan tâm, lo lắng đến cảm xúc của cô.
Thêm một lần nữa, trái tim của Hạ Tuyết lại rung động.
"Tổng giám đốc Hoắc, chuyện thứ hai anh muốn tuyên bố là gì?"
Phóng viên bị mua chuộc lại bắt đầu nhiệm vụ của hắn.
Lỡ nhận tiền của Tống Phương Thảo thì hắn cần làm đến nơi đến chốn.
"Chuyện thứ hai à? Đừng gấp, tôi sẽ nói ngay bây giờ đây." Hoắc Đình Kiêu đứng lên trịnh trọng: "Các bạn phóng viên, vào ngày hai mươi lăm tháng tám, mời tất cả các bạn đến chung vui tiệc đính hôn của tôi và Tiểu Tuyết!"
Lời mời này của Hoắc Đình Kiêu khiến cho hết thảy phải sững sốt, bây giờ đã là trung tuần tháng sáu, như vậy là còn hai tháng nữa tiệc đính hôn sẽ diễn ra. Ông bà Hoắc, ông cụ Hoắc và ông bà Hạ há hốc khi nghe Hoắc Đình Kiêu tuyên bố, rõ ràng mấy ngày trước hắn chỉ nói sẽ bịa ra câu chuyện ngôn tình để lừa gạt, nhưng từ đầu họp báo, hắn không hề nói dối chuyện gì, trong lòng mọi người tưởng hắn chỉ nói đùa, nhưng không ngờ Hoắc Đình Kiêu lại qua mặt tất cả để tuyên bố sẽ đính hôn.
Hoắc Thiên Ân cũng không nhẫn nhịn được nữa muốn ra ngoài chất vấn, thà là anh trai hắn bịa chuyện rồi cho qua còn hơn là công khai sẽ đính hôn. Nếu là bịa chuyện, trong lòng hắn vẫn nhẹ nhõm vì sẽ tránh được đàm tiếu và hắn có thời gian tiếp xúc lại với Hạ Tuyết để hiểu cô hơn, nhưng giờ thì...
Hoắc Thiên Ân đi được mấy bước rồi dừng lại. Hắn quay lại chỗ ngồi cố gắng bình tĩnh, mọi người đang theo dõi chuyện động trời trên màn ảnh nên hành động vừa rồi chằng ai chú ý đến.
"Tổng giám đốc Hoắc, anh và cô Hạ đính hôn có nghĩ đến mặt mũi của em trai anh không? Cô Hạ, cô dây dưa với anh em nhà người ta thì không cảm thấy xấu hổ à?"
Tên phóng viên đó như bắt được vàng, mừng rỡ ra mặt đặt câu hỏi với Hoắc Đình Kiêu lẫn Hạ Tuyết.
Lần này, không chờ Hoắc Đình Kiêu nói, Hạ Tuyết đã đứng lên, cầm lấy micro cười nhạo hỏi lại.
"Tôi và Hoắc Thiên Ân đã hủy bỏ hôn ước, tôi là người độc thân, tổng giám đốc Hoắc cũng không hề có bạn gái, chúng tôi có qua lại thì cũng chuyện bình thường. Đâu có ai quy định chia tay em trai thì không được đến với anh trai? Chúng tôi không yêu đương lén lút, không làm chuyện có lỗi với ai thì sao phải xấu hổ?"
"Nhưng cô và em trai người chia tay chưa bao lâu..."
"Vậy ý anh là tôi phải để tang, cúng thất, lập bàn thờ thủ tiết ba năm thì mới được tìm tình yêu mới à? Chia tay một ngày là tôi đã có quyền quen người khác!"
Tên phóng viên bị lời nói của Hạ Tuyết làm cho câm miệng, xung quanh có không ít tiếng xì xào, trêu chọc, vài người còn công khai cười cợt tên phóng viên đó.
Tên phong viên ấy thấy bản thân bị chế nhạo thì chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống. Lần nhận tiền làm việc này là lần nhận tiền cay đắng nhất trong đời của hắn.
"Con bé... đáo để thật..."
Ông Hoắc vừa cười vừa nhìn Hoắc Thiên Ân đang tối mặt. Sau khi không bám lấy thằng con này của ông, thì Hạ Tuyết như lột xác, trở thành một cô gái vô cùng hiểu chuyện, không còn là tiểu thư đỏng đảnh, ngang tàng, bướng bỉnh giống trước kia.
"Xin lỗi anh chị, về nhà tôi sẽ nhắc nhở Tiểu Tuyết."
Ông Hạ thở dài nói.
"Con bé cũng nói sự thật thôi mà, anh chị đừng khắt khe với con bé quá!"
Bà Hoắc nhân từ lên tiếng.
Bà có thể không chấp nhất với câu nói vừa rồi, nhưng còn chuyện đính hôn... bà không thể nào chấp nhận được.
"Tôi sẽ không la mắng Tiểu Tuyết vì câu nói vừa rồi, tuy nhiên chuyện đính hôn tôi vẫn cần nói lại với nó. Dây dưa với hai anh em thì còn ra thể thống gì nữa!"
Bà Hạ không vui đáp.
"Kiêu đã tiền trảm hậu tấu, các anh chị can thiệp liệu còn kịp không? Bây giờ cũng không còn là thời đại cũ, yêu đương tự do, miễn là không vi phạm đạo đức thì trai đơn gái chiếc cứ đến với nhau bình thường, huống gì các anh chị nhìn xem, Tiểu Tuyết và Kiêu khi đứng cùng nhau rất xứng đôi, ánh mắt của hai đứa nó cũng không phải giả dối, cho dù Tiểu Tuyết có là diễn viên chuyên nghiệp cũng không thể diễn ra ánh mắt chân thành từ tận đáy lòng như vậy đâu. Có ai từng thấy Tiểu Tuyết dùng ánh mắt thế này khi gặp Ân chưa? Anh chị hãy mở lòng mình ra một chút đi!"
Ông cụ Hoắc chậm rãi nói.
Lời của ông khiến cả phòng nghỉ im lặng, ông bà Hoắc lẫn ông bà Hạ không nói nữa, còn bản thân Hoắc Thiên Ân vốn đã rất khó chịu nay lại càng bực bội hơn.