"Ừ ~ Thoải mái quá." Giọng nữ cao vút không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ màng nhĩ, khiến Cố Kiều trong bóng tối vô cùng khó nhịn.
“ŧıểυ da^ʍ đãиɠ, anh làm em sướиɠ hay không!” Nam tử thô kệch trêu chọc, huýt sáo, khiến người phụ nữ càng động tình rêи ɾỉ.
"A~~~, cảm giác thật dễ chịu, thật thoải mái! Anh làm người ta thật sướиɠ." Giọng nói phóng đãng không kiêng kỵ cuối cùng đã hoàn toàn đánh thức Cố Kiều từ trong bóng tối.
Mẹ nhà hắn, để cô biết ai dám quấy rầy giấc mơ của cô, vài phút giết chết hắn!
Cố Kiều khó chịu mở mắt ra, sắc bén nhìn về phía phát ra âm thanh.
Trên giường lớn, hai bóng người một nam một nữ chồng lên nhau, ©ôи th!t thô đen của người đàn ông đang ra vào trong âʍ ɦộ đỏ hồng của người phụ nữ, mang theo dâm dịch tí tách, cái túi trứng vỗ vào môi âʍ ɦộ đầy đặn đã biến đen, phát ra âm thanh "bạch bạch" dâm mị.
Vừa nhìn thấy bộ dáng của người đàn ông này, Cố Kiều gần như muốn nôn mửa.
Một mặt râu quai nón, làn da ngăm đen, đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh và hàm răng vàng khè, hắn thực sự là đáng mặt nam nhân thô kệch.
Nam nhân như vậy cho không cô, cô cũng không cần.
Cố Kiều nhếch môi nhìn người phụ nữ đang quỳ trên giường, thân hình trắng nõn rõ ràng tương phản với người đàn ông cường tráng tục tằng kia, bộ ngực ít nhất cũng phải cỡ E-cup bị ép thành hình bầu dục, trên người có những vết xanh tím cho thấy tình hình chiến đấu rất kịch liệt.
Khuôn mặt đó bị mái tóc dài che khuất, cô hoàn toàn không nhìn thấy được. Nhưng dù không nhìn thấy nhưng cô vẫn biết người đó là ai. Ai bảo bây giờ trong đầu cô xuất hiện nhiều ký ức như vậy chứ?
"A, Cố nhị ŧıểυ thư tỉnh rồi à?" Khóe mắt, nam tử thô kệch nhìn thấy Cố Kiều mở mắt nhìn mình, lúc này càng thêm dùng sức va chạm, thậm chí còn nhướng mày nhìn Cố Kiều.
Cố Kiều không nói nên lời, thậm chí muốn nôn mửa. Nhưng cô không thể không nuốt nước chua dâng lên, mỉa mai nói: “Ngươi còn biết ta là ai?”
Người đàn ông thô kệch chậm lại động tác, tức giận vì sự mỉa mai của Cố Kiều, nhưng lại nhếch miệng cười: "Vậy thì sao? Cô không thấy chị gái cô đang ở dưới háng tôi sao? Tiếp theo sẽ đến lượt cô."
Nói xong, nam nhân thô kệch vỗ mạnh vào mông người dưới thân: "Kêu lên! Kêu lên cho ta!" ©ôи th!t của hắn hung bạo đâm vào điểm nhạy cảm, người phụ nữ bên dưới cả người run rẩy, lắc đầu hét lên: "A, không được, không được."
Ngay lúc hai người đang ân ái cuồng nhiệt, Cố Kiều đã bí mật cởi nút buộc cổ tay cô, có lẽ là vì nam nhân thô kệch cho rằng cô quá mỏng manh nên khi trói không quá để tâm, nên cô dễ như trở bàn tay cởi trói.
Cô không muốn bị cưỡng hiếp, đặc biệt là bởi một người đàn ông vô dụng và xấu xí như vậy.
Chỉ nghĩ về nó đã khiến cô ghê tởm. Về phần chị gái cô? Ôi, một đứa con gái ngoài giá thú da^ʍ đãиɠ, mẹ cô chưa bao giờ sinh cho cô một người chị gái.
Cố Kiều quả quyết mở cửa chạy ra ngoài, cô nhớ tới biệt thự bên cạnh không có người ở. Chỉ cần rời khỏi biệt thự này là có thể tránh được số phận bị cưỡng hiếp.
Mở cửa, đóng lại, tất cả liền mạch dứt khoát. Ném đôi giày của mình vào hành lang rồi chạy đến phòng dành cho khách đóng cửa và khóa lại. Ban công của phòng khách gần biệt thự bên cạnh nhất, khoảng cách giữa hai biệt thự không quá xa, sau khi dùng mắt xác định khoảng cách, cô nhanh chóng dùng ga trải giường buộc vào ban công, nắm lấy ga trải giường lao ra ngoài.
Bởi vì có ga trải giường ngăn cản, cô nhảy ra ngoài liền nắm lấy ga trải giường lắc lư tới lui, sau khi chọn đúng chỗ đứng, cô đã thành công đáp xuống bãi cỏ của biệt thự bên cạnh.
Cô cuộn người lăn đáp đất, mặc dù bị thương một chút nhưng đó không phải là vấn đề lớn.
Trương Dương không ngờ Cố Kiều lại bỏ chạy, lập tức tức giận, nhưng trong lòng cũng rất buồn cười, cửa là khóa thông minh, hắn đã khóa lại, không có hắn, cô căn bản không thể ra ngoài. Về phần bức tường, hắn là người duy nhất có dị năng, ngay cả một người đàn ông trưởng thành cũng không thể vượt qua được chứ đừng nói đến một cô gái bình thường được chiều chuộng như cô.
Nhưng Trương Dương không thể ngờ Cố Kiều tìm ra lối đi riêng, trốn thoát.
Cố Kiều trốn thoát, phủi nhẹ bụi đất cùng cỏ dại trên người, bước nhanh về phía tiền sảnh biệt thự.
Những kỹ năng mà cô luyện tập nhiều năm như vậy cũng không hề uổng phí, tuy thân thể có chút yếu đuối nhưng cũng không ngăn cản sự lợi hại của bản thân cô. Chống nạnh, tự mình cho mình nhấn Like.
Tuy nhiên, Cố Kiều không ngờ rằng vừa ra khỏi hang sói, cô sẽ rơi vào hang hổ.
Bởi vì, biệt thự này rõ ràng đã có người chiếm giữ. Lỗi duy nhất là cô quá bất cẩn, khi không chú ý cửa đại sảnh không khóa và trên đó cũng không có một hạt bụi nào.
Sau khi thả lỏng cảnh giác, cô bước vào đại sảnh thì thấy hai người đàn ông và hai người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha, nhìn cô.
Hu hu, bị nhìn chằm chằm thật căng thẳng, chủ yếu là vì giờ cô đã tay trói gà không chặt.
“Xin lỗi, tôi vào nhầm phòng.” Cố Kiều cười ha hả quay người muốn chạy nhưng cổ áo lại bị kéo lại, không thể động đậy.
“Con mèo nhỏ này chạy từ đâu tới?” Giọng nói của chàng trai trẻ tuổi vừa ngả ngón vừa tà ác, khiến Cố Kiều không khỏi trợn mắt.
“Thả tôi ra!” Cố Kiều vùng vẫy muốn chàng trai thả cô ra.
“A Thịnh.” Mãi đến khi giọng nữ vang lên, chàng trai mới chịu buông Cố Kiều ra.
Cố Kiều bĩu môi, không vui nhìn người đàn ông vừa mới túm cổ cô lại, sau đó nghe thấy người phụ nữ vừa lên tiếng hỏi: "Cô gái làm sao cô vào được?"
Đối mặt với người cùng giới tính, Cố Kiều cũng không có kháng cự nhiều lắm, trả lời: "Tôi từ trên ban công phòng khách của biệt thự bên cạnh đi tới."
Lời này vừa nói ra, mấy người hai mặt nhìn nhau không nói nên lời.
“Mặc kệ cô ta đến đây bằng cách nào, hãy đuổi cô ta ra ngoài!” Thanh niên bên cạnh khoanh tay nhìn trò vui, nhưng lời nói của anh ta lại khiến Cố Kiều muốn đánh người.
"Tại sao? Tôi vất vả lắm mới vào được. Anh nói ném ra thì ném sao. Đây là nhà của anh hả!" Cố Kiều bất mãn chống cự, vung nắm đấm về phía chàng trai trẻ.
“Ai biết cô có phải là gián điệp của người khác hay không, không ném cô ra còn giữ lại chắc?” Thiếu niên nhìn Cố Kiều kiểu cô cho tôi là kẻ ngốc à.
Cố Kiều lập tức nổi trận lôi đình, hét lớn: "Anh mới là gián điệp, cả nhà anh mới là gián điệp! Tại sao tôi không thể ở lại? Tôi muốn ở lại!"
"Không thể được!" Thiếu niên bị Cố Kiều chọc giận, dùng tay túm lấy cổ áo sau lưng của cô, ý đồ muốn ném cô ra ngoài.
“Chờ đã.” Một thanh âm yếu ớt vang lên, trong đại sảnh trống rỗng không thể nghe rõ, nhưng thanh niên vẫn dừng lại, Cố Kiều được tự do, nhìn người đàn ông trên lầu.
Người đàn ông tuy xanh xao nhưng không giấu được vẻ u ám trên khuôn mặt, dáng người mảnh khảnh, ngồi trên xe lăn. Rõ ràng đây là một người khuyết tật.
Cố Kiều chớp mắt, ngồi xe lăn? Nhìn vẫn đẹp trai thế nhỉ? Đây không phải là trùm phản diện trong cuốn sách chứ?
"Sao anh lại xuống?" Vừa nhìn thấy người đàn ông đi xuống, tất cả đều vây quanh anh, bao gồm cả thanh niên đứng cạnh Cố Kiều.
Bọn họ đều rất lo lắng về thân thể của người đàn ông này, nếu ngày bình thường có thể không cho anh ta đi họ tuyệt đối không cho anh ta đi. Không ai biết tại sao sau ngày tận thế, cơ thể anh ta lại trở nên yếu đuối như vậy, mắt thấy người sắp không được.
——————————————————————————————————————————
Lời tác giả: Thích nam chính ốm yếu~~~ Mềm mại, nhìn dễ bắt nạt.