Xuyên Thành Nữ Phụ Thế Thân,Cô Chạy Trốn

Chương 6: 

Trước Sau

break
Gần đến giờ cơm trưa, các trưởng bối đều đi vào phòng ăn, chỉ còn lại đám hậu bối ngồi ở sofa chờ ăn cơm.

Hạ Nhuyễn ngồi ở một góc sofa, cách biệt hẳn với mọi người. Bùi Cẩn không biết đã đi đâu. Ở phía đối diện là Bùi Cụ, Bùi Tư Kỳ và mấy người mà Hạ Nhuyễn không quen.

Vừa thấy trưởng bối đi khỏi, Bùi Tư Kỳ liền không nhịn được mở miệng:

“Hạ Nhuyễn, hôm nay cậu diễn trò giỏi thật đấy.”

Bùi Cụ lười biếng ngẩng đầu nhìn, hiển nhiên đang chờ xem Hạ Nhuyễn bị bắt nạt. Cậu ta còn vừa chơi game, vừa hóng chuyện.

Bùi Tư Kỳ cứ nghĩ Hạ Nhuyễn sẽ lại như mọi lần – cười gượng nhịn nhục. Nhưng lần này, cô đối diện thẳng với cô ta, ánh mắt hạnh câu người kia lại lạnh lẽo không có độ ấm:

“Bùi tiểu thư, chẳng lẽ cô không biết thế nào là lễ phép và tôn trọng người khác? Nếu cô không hiểu, tôi không ngại dạy cô một chút.”

Bùi Tư Kỳ hoàn toàn không ngờ Hạ Nhuyễn lại “phản đòn”, từ trước đến nay cô ta luôn dễ bị bắt nạt kia mà! Trong phút chốc, cơn tức bốc cao tận đầu.

“Cô đừng tưởng mẹ tôi đối xử với cô tốt một chút là cô thật sự có thể gả vào nhà họ Bùi! Hôm nay cô mặc cái váy giống hệt Vân Thư tỷ, mẹ tôi mới khách sáo chút xíu thôi. Cô tưởng học theo Vân Thư tỷ là có thể mê hoặc được Cẩn ca ca sao? Người ta đâu có thèm nhìn cô lấy một lần!”

Bùi Tư Kỳ thao thao bất tuyệt, nói một tràng dài như pháo nổ. Đến mức khiến Bùi Cụ cũng tắt luôn game, nghiêng đầu nhìn Hạ Nhuyễn một cái, đánh giá xem cô hôm nay ăn mặc có “giống ai” thật không.

Lúc này Hạ Nhuyễn mới chợt hiểu ra – thì ra ánh mắt kỳ quái của người trong nhà lúc nãy là do chuyện cái váy. Có người cố tình khiến nguyên chủ “đụng hàng”, rồi đem cô ra so sánh để sỉ nhục.

Nhưng cô thì chẳng buồn để tâm – chỉ là một cái váy thôi mà. Nhìn cái cách Bùi Tư Kỳ phồng mang trợn mắt, cứ như gà trống chọi khoe mẽ vậy.

“Có câu thế này rất đúng,” Hạ Nhuyễn khẽ nhếch môi, giọng điệu nhẹ nhàng như gió lướt qua: “Đụng hàng không đáng sợ, ai xấu người đó ngại.”

Một câu đâm trúng tim đen khiến Bùi Tư Kỳ suýt nghẹn họng!

Về phần cái gọi là “không thể gả vào Bùi gia” hay “Bùi Cẩn có để mắt tới cô hay không”, trong lòng Hạ Nhuyễn chỉ thầm cầu mong tên nam chính ấy vĩnh viễn đừng nhìn cô lấy một lần thì càng tốt. Đừng cản đường cô chạy trốn.

Bùi Tư Kỳ tức giận đến nỗi đỏ mặt tía tai, không ngờ hôm nay Hạ Nhuyễn lại “dẻo miệng” như vậy. Dù phải thừa nhận rằng gương mặt Hạ Nhuyễn đúng là quá đẹp – đẹp đến mức khiến người ta không thể nói nổi câu nào chê bai.

Không biết là lời nào chọc trúng dây thần kinh Bùi Cụ, ánh mắt cậu ta nhìn Hạ Nhuyễn bỗng trở nên tối sầm lại.

Hạ Nhuyễn liếc cậu ta một cái, rồi thản nhiên quay đi. Cô nhìn cũng đã nhìn rồi, dù sao cũng không thiếu một khối thịt.

“Cô... Cô đẹp thì sao chứ! Tâm địa ác độc, chuyên lừa gạt người khác. Nếu không có gia gia, cô căn bản không có tư cách thích Cẩn ca ca! Vân Thư tỷ thì lương thiện bao nhiêu, còn cô thì toàn tâm cơ!”

Bùi Tư Kỳ tức tối như pháo nổ, đặc biệt khi đối phương là người cô ta ghét nhất – Hạ Nhuyễn.

Hạ Nhuyễn định mở miệng đáp trả thì một tiếng gằn lạnh lẽo vang lên từ sau lưng:

“Đủ rồi!”

Giọng nói trầm thấp, mang theo áp lực khiến mọi người xung quanh như bị dội một gáo nước lạnh.

Hạ Nhuyễn mặt không cảm xúc quay đầu lại.

Bùi Cẩn không biết đã đứng sau cô từ khi nào, trên người anh ta là một bộ âu phục màu đen giản dị nhưng vẫn toát lên khí chất quý phái trời sinh. Đôi mắt anh lạnh lùng như sắp kết băng, dáng người cao lớn dừng ngay cạnh cô.

Khoảng cách gần đến mức, cô có thể ngửi thấy hương nước hoa mát lạnh thoảng qua từ người anh.

Khí thế quá mạnh khiến Hạ Nhuyễn vô thức nhíu mày.

“Cẩn… Cẩn ca ca…” Bùi Tư Kỳ lắp bắp. Dù trước đây cô ta từng sỉ nhục Hạ Nhuyễn nhiều lần, nhưng chỉ cần bị Bùi Cẩn liếc một cái là lập tức im re. Nhưng hôm nay cô ta đúng là lỡ lời quá đáng.

Cô ta không ngờ Bùi Cẩn lại trước mặt mọi người mà trách mắng mình.

“Xin lỗi.” Giọng nói của Bùi Cẩn lạnh băng, chỉ thốt ra hai chữ đơn giản khiến Bùi Tư Kỳ run lên.

Cô ta không cam lòng, nhưng vẫn phải cúi đầu nói xin lỗi với Hạ Nhuyễn.

Hạ Nhuyễn nhướng mày.

Bị sỉ nhục nãy giờ, giờ chỉ một câu “xin lỗi” đã muốn cô bỏ qua sao?

“Xin lỗi vì cái gì? Tôi tính kế ai? Ai nói tôi thích Bùi Cẩn? Bùi Tư Kỳ, cô tự cho mình là trung tâm quá rồi đấy! Nếu cô thấy khó chịu với tôi như vậy, chi bằng để các trưởng bối phân xử rõ ràng.”

Hạ Nhuyễn không hề e ngại, giọng nói lạnh lùng không kém Bùi Cẩn.

Cô tuyệt đối không nuốt trôi cục tức này, cũng không vì có người ra mặt giúp mà im lặng chịu đựng.

Khuôn mặt nhỏ của cô lạnh lẽo đến mức khiến người khác rợn cả người.

Bùi Tư Kỳ trợn tròn mắt, không thể tin được cô ta – Hạ Nhuyễn – lại dám ngang nhiên cãi lại như vậy. Trong khoảnh khắc, cô ta sững sờ, không thốt nên lời.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc