“Anh về rồi à.”
“Sao nhanh vậy?” Giọng Hạ Nhuyễn cao vút, đôi mắt ánh lên vẻ ngỡ ngàng như không thể tin nổi. Cô còn nghi ngờ mình đang nằm mơ, mà là... ác mộng mới đúng!
Bùi Cẩn: “...”
“Anh vui hay là tiếc nuối vậy?”
Hạ Nhuyễn biết rõ chuyện này không phải mơ, đành phải nuốt câu “Về nhanh thế còn gì” vào lòng, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Anh muốn ăn tối ở đây à?”
“Từ giờ, tôi sẽ ở lại đây.” Bùi Cẩn nói với giọng điềm nhiên như thể đang nhắc đến chuyện đi siêu thị.
Một câu nói khiến người ta choáng váng. Hạ Nhuyễn sững sờ nhìn anh, trong lòng hoang mang: chẳng lẽ anh bị nhập? Hay là bị đả kích quá mạnh?
“Anh... Anh... Vì sao lại vậy?” Cô cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng thật sự không hiểu nổi. Trong nguyên tác hoàn toàn không có đoạn nào nói đến chuyện nam chính dọn đến sống chung với nữ phụ mà!
Bùi Cẩn đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô chăm chú, ánh mắt lạnh khiến sống lưng cô nổi da gà: “Cô có ý kiến?”
Hạ Nhuyễn thật sự muốn nói “có”, nhưng đây là biệt thự của anh ta, cô có ý kiến thì được gì? Có phải nhà cô đâu.
“Không có.” Dù có cũng chẳng thay đổi được gì. Anh ta muốn dọn vào thì cô ngăn được chắc?
Trên hợp đồng rõ ràng ghi: phải ở lại biệt thự này một năm rưỡi. Nếu không thì ngày đầu xuyên vào cô đã dọn đi rồi. Hạ Nhuyễn thở dài một hơi.
Cốt truyện không hề như vậy, sao bây giờ nam chính lại đi chệch hướng? Câu hỏi này rõ ràng không có lời giải.
Không ai nói thêm gì nữa. Bùi Cẩn vốn đã kiệm lời, Hạ Nhuyễn lại chẳng biết nói gì với anh ta.
“Quà tôi nhờ người để trong phòng cô rồi.” Bùi Cẩn khẽ xoa trán, vẻ mặt mỏi mệt.
Hạ Nhuyễn thầm đoán chắc anh vừa mới kết thúc công việc, lại còn rảnh rỗi mua quà cho cô? Mấy ngày này anh ta phải tăng ca, vậy còn thời gian đâu mà hẹn hò với nữ chính? Hay là vì chuyện giữa cô và Bùi Cụ nên anh mới chuyển đến?
“Thật ra... anh không cần vì chuyện với Bùi Cụ mà dọn đến đây...” Cô chưa nói hết câu thì Bùi Cẩn đã đứng lên.
“Không phải chuyện đó, đừng suy nghĩ linh tinh.” Giọng anh vẫn bình tĩnh, nhưng mang theo chút uể oải, nói xong thì bước thẳng lên lầu.
Hạ Nhuyễn cảm thấy thái độ của Bùi Cẩn đối với cô gần đây có phần dịu hơn, chắc là do bị Đỗ Lệ Toa và Bùi Viễn Ôn mắng cho một trận. Thôi thì kệ, anh muốn ở đâu thì ở, dù sao sáng đi tối về, chẳng đụng mặt nhau mấy.
Việc Bùi Cẩn chuyển về biệt thự không chỉ khiến Hạ Nhuyễn kinh ngạc, mà cả người giúp việc và thư ký Thường cũng sững sờ.
Thư ký Thường lúc đầu còn tưởng mình nghe nhầm, cho đến khi bị ánh mắt lạnh như băng của sếp quét qua thì mới rùng mình tỉnh lại, vội vàng gật đầu liên tục.
Bùi tổng... thật sự để tâm đến Hạ Nhuyễn? Một mặt sắp xếp đầy đủ chăn gối, vật dụng cá nhân cho sếp, mặt khác lại bắt đầu đoán già đoán non: chẳng lẽ sếp đang “cảm nắng” cô ấy?
Nếu đúng thật, thì chiêu “lạt mềm buộc chặt” của Hạ tiểu thư quá đỉnh rồi. Bề ngoài lơ đãng nhưng kỳ thực lại không hề sơ hở.
Vài ngày tiếp theo trôi qua bình yên. Ban đầu Hạ Nhuyễn còn né tránh Bùi Cẩn, mỗi lần rời phòng đều phải hé cửa nhìn kỹ xem phòng bên có động tĩnh không, xác định an toàn mới dám ra.
Ngoài bữa sáng phải ăn cùng nhau, còn lại thì chẳng đụng mặt. Hai người giống như sống ở hai không gian song song.
Dần dần, Hạ Nhuyễn cũng thả lỏng cảnh giác, quay về nhịp sống tự do như trước: thích làm gì thì làm, coi như không có sự tồn tại của Bùi Cẩn.
Cứ nghĩ mọi chuyện sẽ êm ả trôi qua. Nào ngờ hơn bốn tháng sau, biến cố lại ập tới.
Hôm đó, vì cần quay video nên Hạ Nhuyễn buộc phải đưa cơm trưa cho Bùi Cẩn. Cô định từ chối qua điện thoại, ai ngờ anh lại nói: “Không đưa cơm cũng được, đi ăn với tôi.”
Tất nhiên là cô không đồng ý, đành phải nhận mệnh làm “chân chạy vặt”.
Xe vừa đến trước tòa nhà Bùi thị, ngước nhìn tòa cao ốc đồ sộ kia, cô lại cảm thán: nhà họ Bùi đúng là lắm tiền.
Cô ôm hộp cơm đi vào, nhớ lại lần trước bị nhân viên tiếp tân làm khó, nên lần này cố tình chọn đến sớm hơn 40 phút so với giờ tan ca.
Tiếp tân đã được dặn trước, thấy cô thì lễ phép bấm ngay thang máy chuyên dụng.
“Cảm ơn.” Hạ Nhuyễn mỉm cười nói lời cảm ơn.
Nụ cười ấy khiến nhân viên nữ sững người đỏ mặt: “Không... không có gì ạ...” Hạ tiểu thư ngoài đời dễ thương, khác hẳn tin đồn, đẹp chết người!
Cửa thang máy khép lại, Hạ Nhuyễn vẫn còn đang nghĩ linh tinh thì đến tầng làm việc của Bùi Cẩn. Cửa vừa mở ra...
Trước mặt là một hàng trai đẹp trong vest, đứng giữa là Bùi Cẩn – cao ráo, lạnh lùng, khí chất ngút trời.
Bên cạnh anh là Hà Vân Châu đeo kính, Mặc Thiên Thần bảnh bao trong bộ vest đỏ, còn có cả Ôn Minh và Nguyên Ngọc – một đội hình “soái ca” đầy đủ.
Hai bên đều bất ngờ sững lại. Hạ Nhuyễn hôm nay chỉ tùy tiện mặc một chiếc váy liền, cổ cao hơi hở xương quai xanh, làn da trắng, đôi chân thon dài, tóc đen khẽ bay mang theo mùi hương dịu nhẹ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mang vẻ ngỡ ngàng, đôi mắt long lanh mở to, vừa trong sáng vừa gợi cảm.
Mặc Thiên Thần bất ngờ: “Ôi chà, Hạ tiểu thư.”
Cô chỉ thoáng sững người rồi lập tức bước ra khỏi thang máy. Nghĩ rằng Bùi Cẩn sẽ tránh ra, ai ngờ anh lại đặt tay lên vai cô, đứng sát rạt.
Hơi thở lạnh mát của anh bao trùm lấy không khí xung quanh cô, làm cô có cảm giác như ngạt thở.
Trước khi cô kịp phản ứng, anh đã lên tiếng: “Đi đứng cẩn thận.”
Giọng nói không hề mang theo tình cảm, chỉ là phép lịch sự.
Hạ Nhuyễn khó chịu vì khoảng cách quá gần, liền tránh khỏi tay anh, không thèm để tâm ánh mắt trêu chọc của mấy nam phụ. Mấy người này, có ai là bình thường đâu?
Cô không buồn nói gì, đi thẳng vào văn phòng.