Xuyên Thành Nữ Phụ Thế Thân,Cô Chạy Trốn

Chương 14: Gặp phải

Trước Sau

break

Từ văn phòng tổng tài đi xuống, ngoài việc suýt bị người đâm vào vì mải nhìn cô, Hạ Nhuyễn thuận lợi trở về biệt thự, không đụng mặt nam xứng nào.

Người hầu nhìn cô muốn nói lại thôi. Vừa vào đến cửa, cô đã cảm thấy không khí là lạ.

Trong đại sảnh, Bùi Tư Kỳ đang ngồi đó.

Hạ Nhuyễn không bất ngờ, sắc mặt thản nhiên ngồi xuống sofa, tiện tay cầm quả đào ngọt đã gọt vỏ, làm như không nhìn thấy cô ta.

Đợi hơn nửa giờ, Bùi Tư Kỳ đã hết kiên nhẫn. Nhìn Hạ Nhuyễn không thèm để ý đến mình, chỉ lo ăn quả đào...

“Hạ Nhuyễn! Cô dám lơ tôi?! Trước đây cô đâu dám như vậy! Suốt ngày tìm cách lấy lòng tôi còn không kịp!”

Hạ Nhuyễn nhai đào, thản nhiên nói: “Bùi tiểu thư, tôi không rảnh đấu võ mồm với cô. Có gì thì nói nhanh đi.”

Bùi Tư Kỳ bị thái độ bình tĩnh đó làm nghẹn họng, cô ta chưa từng thấy Hạ Nhuyễn như vậy. Trước kia, người kia còn cười lấy lòng cô ta cơ mà.

“Tôi không biết cô đang chơi trò gì, nhưng tôi cảnh cáo cô, chuyện trở thành thiếu phu nhân nhà họ Bùi, chỉ là mộng tưởng viển vông. Khuyên cô nên sớm từ bỏ đi, đừng tự làm mất mặt.”

Thật ra cô ta còn một tin cực sốc muốn báo, chắc chắn Hạ Nhuyễn nghe xong sẽ tức đến khóc rống.

Hạ Nhuyễn lau tay rồi ngẩng đầu: “Hiện tại là ai đang làm loạn? Cô đến tìm tôi gây sự còn gì? Còn mơ mộng làm thiếu phu nhân gì đó, tôi chẳng thèm.”

“Cô! Tôi tốt bụng nhắc nhở cô mà cô lại... không biết điều!”

“Vậy tôi cũng tốt bụng ‘đáp lễ’ một câu — lo chuyện của mình đi, sống lâu trăm tuổi.” Cô vừa nói vừa tiện tay ném khăn giấy vào thùng rác.

Bùi Tư Kỳ tức nghẹn, cô ta phát hiện Hạ Nhuyễn giờ mềm cứng đều không ăn. Định làm cô ngột ngạt, lại bị dội ngược tới nghẹn họng.

Bùi Tư Kỳ cố lấy lại vẻ mặt cao ngạo, bật cười nhếch mép: “Cô đừng tưởng có ông nội bảo vệ thì muốn làm gì cũng được!”

Hạ Nhuyễn lạnh nhạt: “Không chỉ có ông nội, còn có Bùi Cẩn nữa. Cô muốn tiếp tục ồn ào, tôi không ngại gọi cho hắn.”

Bùi Tư Kỳ run lên — đủ để thấy cô ta sợ Bùi Cẩn thế nào — tức tối ngồi phịch xuống sofa như thể muốn lấy lại chút sĩ diện.

“Thôi, nói luôn cho cô biết, chị Vân Thư gọi điện cho tôi, xác định sẽ về nước trong vài tháng tới.” Cô ta hả hê chờ phản ứng điên cuồng của Hạ Nhuyễn — dù trước đây đã nghe nói, nhưng giờ chính thức xác nhận.

Người hầu hít hà — Trương Vân Thư là người trong lòng thiếu gia, Hạ tiểu thư thế là... thảm rồi?

Nhưng Hạ Nhuyễn chỉ nhàn nhạt “Ồ” một tiếng — cô biết rõ, trong nguyên tác, chỉ hai ngày sau khi hợp đồng kết thúc, nữ chính sẽ trở về.

Thế thì có liên quan gì đến cô?

Bùi Tư Kỳ sững người: “Cô... cô...” Cô ta tưởng tượng đủ kiểu Hạ Nhuyễn nổi điên, suy sụp, nào ngờ lại nhận được phản ứng bình thản đến thế.

Hạ Nhuyễn chẳng buồn quan tâm: “Còn chuyện gì không? Không thì mời đi, không tiễn.”

“Được lắm! Đến lúc đó đừng hối hận!” Bùi Tư Kỳ nổi giận đùng đùng ôm túi rời khỏi biệt thự.

Cuối cùng cũng yên tĩnh, Hạ Nhuyễn ngáp một cái, lười biếng lên tầng ngủ trưa. Bùi Tư Kỳ thì dễ đối phó, chỉ sợ nếu là Bùi Cụ đến... mới thật sự là có ý đồ.

Cửa phòng đóng lại, người hầu mới dám khe khẽ thì thầm.

“Hạ tiểu thư... dám chọc tức Bùi tiểu thư chạy mất!”

“Trước đây vẫn nhún nhường chịu đựng, giờ thật sướng!”

“Hạ tiểu thư dạo này thay đổi lắm, hình như cũng không còn quan tâm thiếu gia nữa...”

“Nghe nói Vân Thư tiểu thư sắp về... chắc lại sóng gió.”

“Chỉ mong Hạ tiểu thư không mềm lòng nữa...”

“Nói đi cũng phải nói lại, Hạ tiểu thư chẳng phải từng muốn lấy lòng Bùi tiểu thư sao? Không phải cô ấy muốn gả cho thiếu gia à?”

“Từ sau khi sinh bệnh trở về, tính cách của Hạ tiểu thư thay đổi hẳn, trầm tĩnh hẳn đi, dường như cũng không còn quan tâm đến chuyện của thiếu gia nữa.”

“Chắc là đã nghĩ thông rồi. Ai… Nếu sớm như vậy thì tốt, chúng ta đều có thể thấy được thiếu gia vốn dĩ không ưa Hạ tiểu thư.”

“Không phải nghe nói tiểu thư Vân Thư kia sắp trở về sao? Chỉ e lại sắp có một trận gió tanh mưa máu.”

Tiểu Phương vừa nãy còn hân hoan thay cho Hạ Nhuyễn, giờ lập tức cụt hứng: “Gió tanh mưa máu? Sao lại thế?”

“Đương nhiên sẽ có chuyện rồi, Hạ tiểu thư làm sao có thể dễ dàng buông tay như vậy được.”

“Nhưng mà lúc nãy khi nghe nói tiểu thư Vân Thư sắp trở về, Hạ tiểu thư trông rất thản nhiên…”

“Hừ, là cố ý làm ra vẻ để chọc tức Bùi tiểu thư thôi, chẳng phải cậu thấy cô ấy tâm trạng không tốt, vừa lên lầu luôn rồi sao?” Chắc là lên phòng trốn khóc mất rồi.
Tiểu Phương quả thực cũng không thấy Hạ tiểu thư có vẻ gì là thương tâm, ngược lại cô ấy trông như mệt mỏi thì đúng hơn?
Hạ Nhuyễn chẳng màng đến mấy lời bàn tán đó, ngả người xuống liền ngủ mất, đến khi bị người hầu gõ cửa gọi xuống ăn tối mới tỉnh dậy.

Sau bữa cơm chiều, cô ngồi trên sofa, cả người như không còn xương cốt, vừa xem tivi vừa ngẫm nghĩ, liền thay một bộ đồ thể thao rồi xuống phòng tập vận động một lúc, cảm giác uể oải toàn thân nhờ đó cũng bớt đi không ít.

Chờ cho mồ hôi thấm hết, cô lại đợi thêm nửa tiếng nữa mới dám quay về phòng để ngâm bồn tắm.

Bật nhạc nhẹ không lời, trong làn nước ấm áp, Hạ Nhuyễn vừa thả lỏng vừa hưởng thụ khoảnh khắc yên bình.

Ngày mai là yến hội, có thể sẽ phát sinh chuyện phiền toái mà cô không ngờ tới. Cô vốn không muốn trở thành tiêu điểm, nhưng Bùi Cẩn lại là người luôn thu hút ánh nhìn. Những nam phụ kia, cũng giống như Mặc Thiên Thần, rõ ràng không muốn nữ chính chọn Bùi Cẩn, nhưng lại không nỡ thấy nữ chính đau lòng.

Vì thế liền quay ra bắt nạt cô – đứa trẻ mồ côi không ai che chở – để giảm bớt cảm giác áy náy với nữ chính.

Hy vọng ngày mai trong yến hội, cô không chạm mặt mấy tên nam phụ ấy. Tốt nhất là đến nơi tìm đại một góc ngồi yên lặng cho đến khi có thể rời đi.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng dần đưa cô vào cơn buồn ngủ. Khi cô từ trong bồn đứng dậy, suýt nữa ngủ luôn trong nước.

Cô định xuống bếp pha một ly sữa nóng, tiện tay lấy chút đồ ăn vặt mang lên. Cô không có thói quen sai bảo người hầu, muốn gì đều tự mình làm.

Tắm xong thì đã hơn mười một giờ. Căn biệt thự chìm trong tĩnh lặng, người hầu đều đã đi ngủ.

Hạ Nhuyễn khoác áo ngủ mỏng, mở cửa phòng mới bước được hai bước thì bỗng khựng lại — đối diện có một người đàn ông đang đi tới.

Là... Bùi Cẩn??

Sao anh ta lại ở đây?!

Cùng lúc đó, Bùi Cẩn cũng dừng lại. Trước mắt anh là cô gái với mái tóc còn ướt rối nhẹ buông trên vai, dường như vừa ngâm mình xong. Làn da trắng mịn dưới ánh đèn mờ mang một tầng hồng nhạt như ánh sáng lung linh.

Đôi mắt to tròn như đẫm nước nhìn anh, ánh lên vẻ ngỡ ngàng. Cô khẽ há miệng, môi run run, đầu lưỡi hồng ẩm ướt khẽ lộ ra.

Chiếc áo ngủ trong ánh sáng lờ mờ... hơi mỏng, có chút xuyên thấu.

Ánh mắt sâu thẳm của Bùi Cẩn khiến Hạ Nhuyễn có chút sợ, cô không tự nhiên lùi lại một bước, nhưng nếu quay về phòng thì lại lộ vẻ né tránh quá rõ ràng.

“Anh... sao lại ở đây?” Cô vốn muốn hỏi anh tại sao lại có mặt ở đây, nhưng nghĩ lại, đây là biệt thự của anh, anh muốn tới thì tới thôi.

Anh trầm mặc vài giây, yết hầu khẽ động: “Muộn thế rồi còn chưa ngủ?”

“Tôi đi xuống uống ly sữa.” Cô nói xong liền bước lướt qua anh xuống lầu.

Bị sự xuất hiện bất ngờ của anh làm cho bối rối, mãi đến khi uống nửa ly sữa bò cô mới hoàn hồn lại. Nhưng tại sao anh lại xuất hiện ở biệt thự?

Trong nguyên tác, ngay cả lúc trước anh say rượu cũng không có tình tiết này. Nam chính chưa từng ở lại biệt thự này qua đêm. Sau khi quay xong video, mặc kệ nguyên chủ tìm mọi cách dây dưa, anh cũng không ở lại.

Vậy hôm nay anh xuất hiện là vì cái gì? Đến lấy đồ? Hay là...

Giờ này cũng không phải lúc quay video. Trưa nay đã đủ cảnh hống lão gia rồi.

Sau khi vận động và tắm rửa xong, Hạ Nhuyễn thấy đói bụng. Cô mở tủ lạnh lấy một quả đào mật đã rửa sạch, vừa thất thần vừa lột vỏ.

Anh ta chẳng lẽ thật sự định ở lại đây qua đêm? Trong đầu cô hiện lên đủ kiểu suy đoán.

Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng bước chân, Hạ Nhuyễn cảm thấy tim như nhảy dựng lên theo tiếng động nhỏ ấy. Không lẽ là Bùi Cẩn?

Một bóng người cao lớn đi về phía tủ lạnh, quả nhiên là anh ta... hy vọng vừa lóe lên trong cô lập tức tan biến.

Hạ Nhuyễn có chút hối hận vì không mang quả đào lên phòng ăn, cô vừa nãy chỉ vì sợ gặp Bùi Cẩn nên mới không lên. Giờ thì quả đào đã lột được một nửa...

Cô tăng tốc độ lột vỏ đào, cố tình làm lơ sự hiện diện của Bùi Cẩn.

Tiếng va chạm của đá lạnh vang lên, xen lẫn mùi rượu — Bùi Cẩn, nửa đêm rồi còn uống rượu?

Miếng đào mật chín mọng đầy nước, nước đào chảy xuống ngón tay cô, nhỏ từng giọt lên làn da trắng nõn. Cô hé môi khẽ cắn một miếng đào, nước ngọt dính lên môi, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lấy từng giọt ngọt lịm.

Bùi Cẩn uống một ngụm rượu mạnh, cay xè nơi cổ họng, ánh mắt anh dừng trên Hạ Nhuyễn — người con gái đang mải ăn đào mật không để tâm đến bất cứ thứ gì.

Phòng khách trong đêm khuya bỗng trở nên ngột ngạt, không khí như đặc quánh lại, khó diễn tả thành lời.

Hạ Nhuyễn cúi đầu ăn đào, không có ý định trò chuyện với anh ta. Nhất là khi lúc này chỉ còn lại hai người trong phòng khách vắng vẻ giữa đêm khuya. Dù nghĩ thế nào... cũng thật kỳ quặc.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc