Ánh nắng sớm xuân mờ mờ xuyên qua rèm cửa sổ sát đất, chiếu rọi vào căn phòng rộng rãi.
Hạ Nhuyễn che trán thở dài, tứ chi mềm nhũn không còn sức lực. Không biết là do vừa mới xuyên đến đây chưa lâu hay vì nguyên chủ đang cảm sốt chưa khỏi, hôm qua còn hôn mê cả một ngày, hôm nay nếu tiếp tục ngủ nữa thì càng ngủ càng mệt.
Cô mở mắt, nhìn lên trần nhà được trang trí xa hoa cầu kỳ, có chút thất thần. Cơn đau dữ dội do vụ tai nạn xe vẫn còn rõ ràng như trước mắt — cô chắc chắn mình đã chết trong vụ tai nạn đó.
Lại không ngờ bản thân lại xuyên vào một cuốn tiểu thuyết mà cô từng vô tình lật xem — và đen đủi thay, lại xuyên thành một vai ác nữ xứng trùng tên với cô.
Nội dung đại khái của truyện là tình cũ quay lại, nữ chính là mối tình đầu thời học sinh của nam chính. Sau khi cô ấy ra nước ngoài, nam chính vẫn giữ thân như ngọc chờ cô trở về, rồi sau đó hai người tái ngộ và có một cái kết viên mãn HE.
Còn nguyên chủ — tức thân thể hiện tại của Hạ Nhuyễn — là cháu gái của chiến hữu ông nội nam chính. Vì ông nội nam chính thương xót cô nên hết lòng tác hợp cho hai người. Đáng tiếc “hoa có tình, nước vô ý”, nam chính không hề quan tâm đến cô, thậm chí chẳng buồn liếc mắt nhìn lấy một cái.
Việc nguyên chủ trở thành “bạn gái trên danh nghĩa” của nam chính là do ông nội nam chính bệnh nặng, mong muốn cuối cùng của ông là thấy cháu mình có thể kết đôi với cô. Vì chiều lòng ông, nam chính đã ký một bản hợp đồng tình cảm, trong đó quy định sau 18 tháng sẽ kết thúc và cô sẽ nhận được 200 triệu. Quan trọng là sau khi hết hạn hợp đồng, không được dây dưa thêm.
Ngoài mặt thì công khai hai người là đang yêu nhau, nhưng thực chất chỉ là diễn kịch. Nguyên chủ đương nhiên nhân cơ hội dọn vào biệt thự của nam chính, xem đó là bước đầu “chuyển chính thức”.
Trong nguyên tác, mỗi lần nguyên chủ thấy nam chính là liền tỏ ra dụ dỗ, dựa vào danh nghĩa bạn gái mà kiêu ngạo ngang ngược. Chỉ cần có cô gái nào nhìn nam chính là nguyên chủ sẽ gây khó dễ hoặc kiếm chuyện.
Tóm lại là gây rối khắp nơi, ai cũng ghét cô. Thậm chí bạn bè nam chính vừa nghe tên cô là đã tỏ thái độ chán ghét như gặp ôn thần.
Sau khi nữ chính — bạch nguyệt quang — về nước, nguyên chủ càng điên cuồng, công khai làm nhục nữ chính là “tiểu tam”, suýt nữa bị một nam phụ bóp chết. Sau đó còn bắt cóc nữ chính đúng vào lúc hợp đồng sắp hết hạn, và thậm chí còn hạ xuân dược cho nam chính, muốn "chốt đơn" danh nghĩa bạn gái thành sự thật. Đáng tiếc là không thành công.
Làm toàn chuyện xấu mà chẳng biết hối lỗi, lại còn đắc tội với một loạt nam phụ quyền thế. Cuối cùng, nam chính không nể tình ông nội mà tự tay xử lý cô.
Từ đầu đến cuối, toàn bộ câu chuyện chỉ là bi kịch một chiều của nguyên chủ.
Hạ Nhuyễn vừa nghĩ đến kết cục thê thảm kia liền thấy đau đầu. Cô thật sự không thể hiểu nổi vì sao nguyên chủ lại vì tình yêu mà như điên như dại, đâm đầu vào tường không biết mệt. Vì “trai đẹp” mà u mê tới mức này?
Mà thiết lập trong truyện cũng quá kỳ quặc. Nguyên chủ là đệ nhất mỹ nhân, thân hình nóng bỏng, mỗi nụ cười đều có thể khiến người ta mê đắm. Còn nữ chính thì chỉ là một đóa “tiểu bạch hoa” thanh tú nhã nhặn, thế mà ai ai cũng yêu quý.
Thế mới nói, đẹp nhất thì đã sao? Cũng đâu tránh được kết cục "hương tiêu ngọc vẫn".