Xuyên Thành Nữ Phụ Ở Mạt Thế Tôi HE Cùng Phản Diện

Chương 30: Sự hấp dẫn phản nhân loại

Trước Sau

break

Trạm Nguyên Miểu cõng Nghê Thủy Thủy chạy băng băng qua năm con phố, phía sau là một đám zombie đuổi sát. Đúng lúc ấy, anh gặp được Tạ Đình Chu cùng nhóm người đến tiếp viện từ hướng Đại Hoàng. Nhưng Trạm Nguyên Miểu chẳng buồn liếc họ lấy một cái, chỉ cúi đầu cắm cúi chạy, mãi đến khi dị năng cạn kiệt mới chịu dừng lại, không còn gắng gượng được nữa.

Cơ thể anh gần như kiệt sức hoàn toàn.

Khi Nghê Thủy Thủy nhảy khỏi lưng anh, cô nhanh tay đỡ lấy Trạm Nguyên Miểu đang lảo đảo ngã về phía mặt đất.

Cô cố gắng dìu anh đến một góc tường, để anh ngồi dựa xuống rồi lấy khăn thấm nước lau mồ hôi trên trán anh, mắt vẫn cảnh giác quan sát xung quanh. “Anh ổn không? Có thấy khó chịu ở đâu không? Chỗ này chắc đã ra khỏi phạm vi dị năng của hắn rồi. Không sao đâu, anh cứ thả lỏng đi một chút.”

Trạm Nguyên Miểu chỉ khẽ “ừ” một tiếng, ngẩng đầu nhìn cô xác nhận rằng cô vẫn bình an, rồi dựa lưng vào tường không nói gì thêm.

Có vài con zombie lần theo mùi mà lảng vảng tiến lại gần. Nghê Thủy Thủy lập tức nhặt một viên gạch bên đường, bước ra nghênh chiến.

Trạm Nguyên Miểu định đứng dậy giúp cô, nhưng năng lượng trong cơ thể đã cạn sạch, đến cả hơi sức để đứng lên cũng không còn. Anh chỉ có thể ngồi đó, nửa thân người rút sâu vào bóng râm, cả người uể oải. Nhưng vì lo cho Thủy Thủy, anh vẫn nghiêng đầu sang nhìn cô, dõi theo từng cử động.

Dưới ánh mặt trời chói chang, Nghê Thủy Thủy ra tay gọn gàng dứt khoát. Mỗi cú đánh vào đầu zombie đều trúng chuẩn xác, thân hình mảnh mai ấy như chứa đựng một sức mạnh kinh người, làm người ta nhìn thấy cũng cảm thấy an tâm.

Nhưng khi cô cúi người chuẩn bị kết liễu con zombie cuối cùng, một con khác bất ngờ xuất hiện sau lưng cô.

Trạm Nguyên Miểu hoảng hốt hét lớn: “Nghê Thủy Thủy!” rồi theo phản xạ đứng phắt dậy, quên bẵng cơn mệt đang hành hạ cơ thể. Nhưng trớ trêu thay, con zombie kia chẳng thèm ngó ngàng gì đến Thủy Thủy, mà lại lập tức chuyển hướng lao về phía anh.

Anh khựng lại, thở phào nhẹ nhõm, nhưng toàn thân cũng đồng thời như bị rút sạch sức lực, không chống nổi nữa mà ngã khuỵu xuống đất.

Nghe tiếng anh hét, Thủy Thủy quay đầu lại, vừa lúc thấy cảnh anh ngã sấp xuống. Trong lòng cô như bốc hỏa, tức tối lao tới, nhanh như chớp vươn tay chụp lấy cổ sau của con zombie kia, dùng một cú xoay người mượn lực quật nó ngã lưng chổng lên trời. Cô giẫm mạnh lên lưng nó, cúi người, cầm gạch nện liên tục vào đầu con zombie, vừa đánh vừa mắng:

“Bộ tao trông khó ăn lắm hả? Gần thì không cắn, lại chạy xa mà cắn, không trách được mày chỉ là zombie thường chứ không đột biến nổi – đầu óc chậm như rùa thế kia mà!”

Trạm Nguyên Miểu: “…” Em hẳn nên cảm thấy may mắn vì vừa rồi nó bỏ gần tìm xa đấy.

Sau khi xử lý đám zombie còn rải rác quanh đó, Nghê Thủy Thủy rửa sạch tay, cảm nhận hướng gió, rồi kéo xác của bọn chúng đến các vị trí khác nhau để che giấu mùi của cô và Trạm Nguyên Miểu.

Xong xuôi mọi việc, cô ném viên gạch đi, chạy về chỗ Trạm Nguyên Miểu, ngồi xổm xuống trước mặt anh, lo lắng hỏi:
“Anh sao rồi? Vẫn không nói được hả? Hay để em đến tiệm thuốc gần đây tìm glucose, vitamin C, canxi gì đó thử xem?”

Cô vừa đứng lên thì cổ tay đã bị anh giữ lại.

Lực nắm rất nhẹ, khác hoàn toàn với sức mạnh anh dùng khi kéo cô chạy trốn trước kia.

Cô lại ngồi xổm xuống, hỏi nhỏ: “Thế nào?”

Trạm Nguyên Miểu lúc này đã hồi phục được một chút sức lực, kéo cô ngồi xuống cạnh mình, nhẹ giọng nói:
“Đừng mạo hiểm. Anh nghỉ ngơi một lúc sẽ ổn thôi.”

Nghê Thủy Thủy đang ngồi về phía tràn ngập ánh nắng mặt trời, còn bên cạnh cô, Trạm Nguyên Miểu bị bóng râm bao phủ, như thể họ đang ở hai thế giới khác nhau.

Cô khẽ cau mày, đứng dậy đổi qua bên kia ngồi xuống cạnh anh, làu bàu:
“Nóng muốn chết luôn ấy.”

Anh không nói gì thêm.

Nghê Thủy Thủy cũng im lặng, ngồi một mình nhìn trời, rồi nhìn vách tường, cô rất muốn hát một bài nhưng lại sợ gọi zombie đến nghe ké, đành thôi.

Trong lúc nhìn ngang ngó dọc, cô phát hiện đứa bé đang nằm trong lòng Trạm Nguyên Miểu đã tỉnh. Mắt cô sáng rỡ lên, đưa tay bế thằng bé lên, vui vẻ nói:
“Này! Hoàng tử nhỏ của chúng ta tỉnh rồi! Sao ngủ kỹ thế hả? Có phải là heo con không đấy? Nãy giờ suýt nữa bọn cô đi đời rồi, con có biết không? Cũng may có Trạm ca đưa cô cháu mình chạy thoát, còn sống sót. Sau này lớn lên phải nhớ báo đáp chú ấy đó, nghe chưa?”

Thằng bé cười với cô, ánh mắt ngây thơ vô tội.

Nghê Thủy Thủy đặt thằng bé ngồi trên đầu gối, hướng về phía Trạm Nguyên Miểu, vừa đung đưa nhẹ vừa giả giọng em bé, nói:
“Trạm ca ơi, Trạm ca ơi~ Trạm ca vất vả quá chừng! Sau này cháu lớn lên nhất định sẽ báo đáp chú thật tốt, cho chú ăn thịt, cho chú ăn ngon, tuyệt đối không rút ống thở của chú đâu nha~”

Trạm Nguyên Miểu không nhịn được, bật cười khẽ, quay đầu sang chỗ khác che giấu nụ cười.

Nghê Thủy Thủy thò đầu ra từ phía sau đứa bé, thấy rõ nét cong ở khóe môi anh, cô cũng khẽ mỉm cười, đặt đứa nhỏ xuống rồi nói:
“Cười gì mà cười? Em nói sai chỗ nào à? Đúng không, bảo bối?”

Trạm Nguyên Miểu lúc này mới quay đầu nhìn thẳng vào cô. Gió nhẹ thổi qua, tiếng lá xào xạc cũng tan đi, anh mới khẽ hỏi:
“Em… không cảm thấy tôi đáng sợ sao?”

Nghê Thủy Thủy mở to mắt, nhìn thẳng vào mặt anh, nghiêm túc đến buồn cười:
“Thật hả? Vậy để em xem thử nào. Đầu tiên, anh có cặp mắt phượng đẹp khỏi chê. Tiếp theo là sống mũi cao thẳng chuẩn chỉ. Rồi đến đôi môi kia, nhìn cũng khá gợi cảm đấy chứ. Ừm… môi hơi khô, nhớ uống nước nhiều vào nha. Anh cũng đâu có dư ra cái mũi nào hay mọc thêm cái miệng nào, vậy anh đáng sợ chỗ nào?”

Trạm Nguyên Miểu: “…”

“Đừng giả ngu. Chuyện tôi nói đến, là việc tôi đem cha ruột tôi, ném vào trong đám zombie.” Em không cảm thấy tôi tàn nhẫn sao?

“À… Anh nói chuyện đó hả.” Nghê Thủy Thủy gãi đầu, nhìn thẳng vào mắt anh:
“Thế bây giờ anh cảm thấy áy nay, hay chỉ vì bị em phát hiện bí mật nên muốn biết thái độ của em?”

Trạm Nguyên Miểu lắc đầu, ánh mắt xa xăm nhìn xác zombie nằm la liệt phía xa:
“Không áy náy, cũng không hối hận. Ông ta lừa mẹ anh, hại chết ông ngoại anh, khiến anh từ một đứa con chính thức thành con riêng, tất cả chỉ để có ‘danh chính ngôn thuận’ mà thâu tóm công ty. Ông ta chết còn chưa đủ để chuộc tội.”

Nghê Thủy Thủy: “!” Quả nhiên nơi nào có quyền lợi, nơi đó sẽ có người bán rẻ nhân tính.

Cô chống tay lên đầu gối, vẻ mặt như đang nghiêm túc đề xuất một kế hoạch chiến lược:
“Nhưng mà anh để ông ta bị zombie ăn mất vậy hơi phí. Phải để ông ta bị lây nhiễm, rồi giữ lại cho em, để em tự tay đập cho cái đầu ông ta nát như thịt viên mới hả dạ.”

Trạm Nguyên Miểu nhăn mặt:
“Đừng nói nghe ghê quá vậy…” Về sau tôi còn dám đối mặt với thịt viên kiểu gì?

Nghê Thủy Thủy cười khúc khích, chống cằm ngước nhìn ánh nắng rọi xuống từ mái hiên.

Cô không muốn đào sâu vết thương trong lòng anh. Lúc đó, cô cố tình chọc tức Từ Lăng Duệ là để ép hắn phát dị năng, mở đường cho cả bọn chạy thoát. Nhưng không ngờ hắn lại mất kiểm soát đến mức dị năng phát nổ. Xem ra, hắn vẫn còn rất nặng tình cảm với gia đình mình.

Càng nặng tình, càng dễ tổn thương.

Nếu cô đến sớm hơn chút, chắc chắn đã ra tay từ trước tận thế. Có gì thú vị hơn việc cướp đi thứ mà người khác dốc lòng mới giành được? Hắn càng quý thứ gì, mình càng phải giật lấy thứ đó, để hắn sống dở chết dở, còn hơn là chết nhanh gọn sau tận thế. Trong mạt thế, xã hội tan rã rồi, người ta dễ dứt bỏ mọi thứ. Phải khiến hắn mất tất cả trước đó, để hắn tuyệt vọng trước cả khi chết.

Nghê Thủy Thủy đưa tay xoa bụng, bất chợt đổi chủ đề:
“Á… Em đói rồi.”

Cô vừa dứt lời, bụng Trạm Nguyên Miểu cũng đồng thời “rộp rộp” phản ứng.

Hai người ăn ý đưa mắt nhìn nhau.

Nghê Thủy Thủy bất ngờ phá lên cười, tiếng cười giòn tan như ánh nắng xuyên qua tầng mây, rạng rỡ hơn cả mặt trời, rực rỡ hơn cả ngân hà. Nụ cười ấy bị Trạm Nguyên Miểu thu hết vào mắt, khắc sâu vào trong trí nhớ, xếp cạnh những ký ức hiếm hoi mà anh từng có với gia đình, hiếm hoi và quý giá như nhau.

Tiểu Hoàng đang ngồi trên đầu gối Nghê Thủy Thủy cũng bị hai người lớn truyền cảm xúc, không hiểu chuyện nhưng vẫn vui vẻ đá đá chân nhỏ, hai tay bụ bẫm vỗ vỗ theo điệu.

Nắng chiều nghiêng nghiêng chiếu tới, rọi qua mái hiên, rọi lên vai Trạm Nguyên Miểu. Bóng râm dần rút lui.

Anh hít sâu một hơi, cảm nhận sức lực dần trở lại, chống đầu gối đứng dậy:
“Đi thôi, kiếm gì ăn đã. Tiểu Hoàng chắc đói rồi, phải cho nhóc con này no bụng cái đã.”

Nghê Thủy Thủy cũng đứng lên, dùng dây móc buộc chắc bé lại trước ngực, nâng nhẹ mông bé điều chỉnh vị trí cho thoải mái:
“Nhưng mà anh đừng gọi nhóc là Tiểu Hoàng nữa được không? Có Đại Hoàng rồi, nghe y như gọi chó mèo. Gọi là Tiểu Hoàng Tử đi, nghe còn giống người một chút.”

Trạm Nguyên Miểu gật đầu:
“Ừ thì, nếu nhóc là Tiểu Hoàng Tử… vậy chẳng phải anh là Hoàng Đế à? Mà em thấy có Hoàng Đế nào bận bù đầu bù cổ, không được ngủ đàng hoàng, còn phải trông Tiểu Hoàng Tử ăn uống vệ sinh không?”

Nghê Thủy Thủy liếc xéo anh, thản nhiên đáp:
“Không có đâu, nhưng có thái giám sống thì có.”

Lời vừa dứt, đổi lấy ánh nhìn chết trân của Trạm Nguyên Miểu. Cô phì cười, cúi nhặt một viên gạch mới ở góc đường:
“Ha ha, nếu anh là Hoàng Đế thì em là Thái Thượng Hoàng rồi. Em chăm con là vì trách nhiệm với giang sơn xã tắc, chứ không phải tật xấu gì đâu nha.”

Trạm Nguyên Miểu bật cười, bước theo sau cô, thầm nghĩ: Cùng lắm em cũng chỉ ngồi được lên cái ghế Hoàng Hậu thôi, làm gì tới mức Thái Thượng Hoàng.

Anh cúi người xuống nhặt một viên gạch khác để phòng thân, bởi vì dị năng vẫn chưa hồi phục, ít nhất cũng cần thứ gì đó để tự vệ. Nhưng khi vừa cầm lên, cánh tay chợt đau buốt, co rút lại khiến viên gạch rơi lạch cạch xuống đất.

Nghê Thủy Thủy vừa bước ra đầu phố thì ngoảnh lại, vừa hay nhìn thấy ngón tay anh đang run lên không kiểm soát.

Nghê Thủy Thủy lập tức chạy nhanh về phía Trạm Nguyên Miểu, nắm lấy cánh tay anh, lo lắng hỏi: “Tay anh làm sao vậy?”
Nói rồi cô kéo tay áo anh lên, dưới lớp vải, từng vệt đỏ như máu loang dài trên làn da, xung quanh là những mảng bầm tím đen sì.

“Chuyện này là sao?” Nghê Thủy Thủy cau mày nhìn kỹ, trong đầu nhanh chóng lục lại ký ức về những tổn thương mà anh từng chịu.

Trạm Nguyên Miểu ấn nhẹ lên những vệt đỏ, xác nhận không chảy máu thêm, rồi kéo tay áo xuống, bình tĩnh nói:
“Không sao, chắc là lúc nãy bị dị năng hệ kim loại siết chặt nên để lại dấu.”

“Nhưng mà… nếu bị siết kiểu đó, dấu phải là một vòng tròn mới đúng chứ...”
Nghê Thủy Thủy đang nói chợt khựng lại, cúi đầu nhìn về phía nhóc con đang ngủ say.

Cô hiểu rồi.

Lúc Trạm Nguyên Miểu bị khống chế, anh đã dùng hai tay che chắn cho Tiểu Hoàng Tử trong không gian sống sót, chính vì thế mà hai cánh tay anh mới bị thương nghiêm trọng như vậy.

“Con nha con.” Cô khẽ chạm vào chóp mũi nhóc con như trách yêu, rồi kéo tay Trạm Nguyên Miểu đi tiếp: “Đi, đến hiệu thuốc trước bôi thuốc rồi hẵng kiếm đồ ăn. Lúc nãy đi ngang qua, em thấy phía trước có một phòng khám nhỏ.”

Trạm Nguyên Miểu cụp mắt nhìn tay mình đang bị cô nắm lấy, rồi ngước lên nhìn bóng lưng cô kiên quyết bước đi phía trước. Anh khẽ mím môi, lặng yên nắm chặt lấy.

Nghê Thủy Thủy cảm nhận được, tưởng rằng anh đang đau, nên càng nắm chặt hơn, như truyền cho anh thêm chút sức mạnh.

Ở một góc phố khác, Đại Hoàng, sau một hồi chạy trối chết vì mệt cuối cùng cũng đánh hơi được mùi của chủ nhân. Khi nó dẫn theo cứu binh tìm được Trạm Nguyên Miểu, cảnh đầu tiên nó thấy là: Nghê Thủy Thủy một tay kéo Trạm Nguyên Miểu, một tay vung gạch, vừa đi vừa đập vỡ đầu lũ zombie ven đường.

Đại Hoàng sủa “uông” một tiếng vang trời, lao tới như tên bắn, nhảy phốc lên đè bẹp một con zombie vừa lao ra sau lưng Nghê Thủy Thủy. Chỉ một cú cắn, nó đã ngoạm đứt cổ zombie, rồi lại vẫy đuôi quay về bên cô, mừng rỡ đến mức nhảy nhót không ngừng, vừa liếm tay vừa dụi đầu như phát cuồng.

“Đại Hoàng à~”
Nghê Thủy Thủy cúi xuống xoa đầu nó, rồi liếc thấy Tạ Đình Chu cùng nhóm người đang tiến đến phía trước. Cô cười tán thưởng:
“Hóa ra mày đi tìm cứu binh hả? Giỏi lắm!”

Tạ Đình Chu cùng mọi người: “……”

“Sao lại thế này?”
Tạ Đình Chu bước nhanh đến, giành lấy viên gạch trong tay Nghê Thủy Thủy, xác nhận cô không bị thương nặng mới yên tâm. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn Trạm Nguyên Miểu đang được cô che chắn phía sau, ánh mắt hắn ta liền trầm xuống.

Chính hắn còn chưa từng được Nghê Thủy Thủy bảo vệ như thế!

“Không sao đâu.” Nghê Thủy Thủy nói, “Chỉ là đụng độ một đám thần kinh thôi. Nếu các anh tính đi về phía đông, chỗ trung tâm thương mại lớn ấy, nhớ cẩn thận, ở đó toàn dị năng giả.”

“Các người bị tấn công sao?” Tần Như Băng bước tới hỏi.

Thấy cô, Nghê Thủy Thủy lập tức nhớ đến “bách khoa toàn thư về dị năng giả”, gật đầu:
“Ừ, bị phục kích. Ban đầu là đạn uy hiếp, sau đó thì bị đóng băng, tiếp theo nữa là dị năng hệ kim loại, điện, đất, không gian… đủ cả. Còn có một tên quái dị đặc biệt.”

Cô nhìn Tần Như Băng, nghiêm túc nói:
“Tụi tôi vốn có thể thoát thân sớm hơn, nhưng tên thủ lĩnh đám dị năng giả kia quá kỳ dị. Tôi bẻ gãy cổ hắn rồi mà hắn vẫn đứng dậy được. Rồi còn tay không bóp nát băng chùy đang bay tới, thậm chí có thể vặn méo không gian, truyền tụi tôi từ tầng hai về lại tầng một. Thật sự quá quỷ dị.”

Cả nhóm Chúc Duy nghe xong đều choáng váng. Từ bao giờ dị năng lại ảo diệu đến thế? Không phải chỉ có lôi, phong, thủy, thổ, hỏa thôi sao?

Trần Tinh Mẫn tiến lên, ngập ngừng hỏi:
“Vặn vẹo không gian? Dị năng không gian không phải chỉ để chứa đồ thôi sao?”

Tần Như Băng lắc đầu, giải thích:
“Dị năng không gian cũng phân loại. Loại của tôi là dạng lưu trữ, nhưng còn có một loại khác, là loại tấn công. Có thể xé rách hoặc cắt không gian để tấn công địch, chi tiết thế nào thì chỉ có dị năng giả đó mới biết.”

Từ đó về sau, mọi người gọi những kẻ như thế là — dị năng giả đặc thù.

Dị năng giả thuộc loại đặc thù vô cùng hiếm gặp, số lượng ít ỏi đến đáng ngạc nhiên. Không rõ là vì quá khó để tiến giai, hay vì phần lớn đã bị giết sạch, mà trừ một kẻ điên khét tiếng, hầu như không còn ai thuộc loại này nổi danh ở thời hậu tận thế. Nhưng cô biết rất rõ sự lợi hại của bọn họ, dị năng giả đặc thù hoàn toàn có thể dễ dàng đánh bại các dị năng giả cao cấp hơn họ, đặc biệt là trong giai đoạn đầu mạt thế khi mọi người còn chưa phát triển hết sức mạnh.

Vấn đề là… tại sao cô lại đụng trúng loại người khó đối phó như vậy nhanh đến thế?

Hiện tại, bọn họ căn bản không thể nào là đối thủ của loại đặc thù này!

Một luồng lạnh lẽo xẹt qua trong lòng Nghê Thủy Thủy, cô lập tức tỉnh ngộ, Tần Như Băng chắc chắn biết chuyện này! So với cái gọi là dị năng không gian công kích gì đó, thứ cô muốn biết hơn chính là thân phận của kẻ vừa rồi!

“Chẳng lẽ… người có dị năng không gian như vậy không thể chết sao? Tôi rõ ràng đã bẻ gãy cổ hắn, hoàn toàn lệch khỏi vị trí bình thường, chắc chắn tổn thương đến tủy sống rồi! Dù không chết lập tức thì ít nhất cũng phải liệt toàn thân! Tủy sống nối liền với não, điều khiển mọi hoạt động sống cơ bản như hô hấp, tim đập… Bị đứt đoạn tất nhiên sẽ chết chứ?” Sao hắn vẫn có thể tỉnh táo đứng dậy như chưa có chuyện gì?

Cô nhớ rõ, cú ra tay đó tuyệt đối là trí mạng.

Trạm Nguyên Miểu nhìn thẳng vào mắt cô như xác nhận, gật đầu đồng tình. Âm thanh xương gãy giòn tan, cộng thêm góc cổ bị vặn đến mức kinh khủng như thế, người bình thường chắc chắn đã chết từ lâu.

Tần Như Băng thấy sắc mặt ngờ vực của Nghê Thủy Thủy thì hỏi:
“Cô có nhớ tên người đó không? Dị năng giả không gian ấy.”

“Ừm… Ha...? À không, là Trương, Lương… Chung… Phải rồi! Hắn tên Trương Lương Chung!” Nghê Thủy Thủy vỗ tay cái đét như sực nhớ ra.

Tần Như Băng cụp mắt xuống, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm: Sau này nhất định không thể đi chung đường với Nghê Thủy Thủy nữa.

Cái vận đen này đúng là không ai địch nổi!

Nếu nói Trạm Nguyên Miểu là vị zombie Vương cấp 9 trong tương lai, thì Trương Lương Chung chính là “viên đạn lạc tâm thần” kẻ loạn thần kinh có thể giết cả hai bên.

Hắn tuy là một dị năng giả nhân loại, nhưng lại chẳng hề nhận mình là người. Mỗi khi loài người và quân đoàn zombie của Trạm Nguyên Miểu giao chiến, hắn đều sẽ nhảy ra đánh cả hai. Nếu không có chiến tranh, hắn lại tự khơi mào đánh trước.

Nói thật… hắn chính là một kẻ điên đúng nghĩa.

Sở hữu dị năng không gian biến ảo khôn lường cùng khả năng tự chữa lành siêu cường, suốt năm năm tận thế sau này vẫn không ai tìm ra được điểm yếu thực sự của hắn.

Vậy mà Nghê Thủy Thủy lại gặp được hắn ở đây và còn sống sót trở về?

Chẳng lẽ… cô thật sự mang theo một loại “thể chất phản nhân loại”, có thể hấp dẫn mọi loại hung thần giáng thế đến gần?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc