Vừa nghe một tiếng “Xoẹt” như dòng điện vang lên, ngay sau đó “Xoạch” một cái, đèn trần trên đầu Trạm Nguyên Miểu bỗng chốc đồng loạt bật sáng.
Ánh sáng đột ngột khiến Trạm Nguyên Miểu theo phản xạ đưa tay che mắt, trong lúc nheo mắt lại vì bị chói, anh nhanh chóng nhìn thấy phía đối diện có khoảng mười bóng người đang đứng bao vây mình.
“Muốn gì đây?” Trạm Nguyên Miểu liếc nhìn từng gương mặt, xác nhận không ai trong số họ là kẻ thù cũ, cũng không nghĩ trên người mình có gì đáng giá đến mức bị nhòm ngó.
“Đừng căng thẳng, bọn tôi thấy dị năng của cậu không tệ, muốn làm quen một chút thôi.” Người dẫn đầu lên tiếng.
Hắn tầm hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, mặc áo sơ mi cotton, quần short đi biển, chân đi dép tông như thể đang nghỉ mát ở Hawaii. Mái tóc xoăn màu vàng kim khiến hắn trông như kiểu thanh xuân bất hối.
Đám đàn em lập tức nhanh nhẹn khiêng tới một cái bàn khá nặng và ghế dựa như thể bày biện cho một ông chủ lớn.
Hắn chống tay ngồi xuống, nhìn quanh đám người bằng ánh mắt ngạo nghễ.
Đúng là đồ tâm thần.
Trạm Nguyên Miểu đảo mắt nhìn ba người đang nằm bất động dưới đất, máu chảy đầm đìa, rõ ràng là đã mất máu quá nhiều mà chết.
Gã tóc xoăn cười nhạt, nói:
“Không cần quan tâm, mấy kẻ đó vốn chẳng có dị năng. Mà dù có, cũng chỉ là kém cỏi, chết cũng không đáng tiếc.”
Trạm Nguyên Miểu tất nhiên không mảy may để tâm đến sống chết của bọn họ. Điều anh thực sự lo lắng là Nghê Thủy Thủy, tiếng súng ban nãy... không khỏi khiến anh bất an.
“Lão đại!”
Như để xác nhận nỗi lo của anh, một thiếu niên từ tầng hai trượt dọc theo bảng quảng cáo xuống, đầy hứng khởi hét lớn:
“Lão đại! Cô gái kia trốn sau thùng rác, em sợ lỡ bắn nữa lại lỡ tay giết mất, để em ra ngoài bắt cô ta về nhé?”
Gã tóc xoăn lập tức nhớ đến bóng người bên sông khi nãy, trong lòng không khỏi rung động lần nữa. Hắn nghiêm mặt dặn dò:
“Nhẹ nhàng một chút. Đừng làm cô ấy bị thương.”
“Lão đại cứ yên tâm, em nhất định không làm tổn hại đến chị dâu tương lai!”
Sắc mặt Trạm Nguyên Miểu từ lạnh nhạt chuyển dần sang u ám. Anh nhìn thiếu niên cầm súng đang lao ra ngoài, liền vận dụng dị năng dịch chuyển tức thời đến sau lưng hắn. Nhưng còn chưa kịp ra tay, tên kia đã như con cá trạch trơn tuột, ngã nhào xuống đất rồi nhanh chóng lăn ra xa khỏi tầm với, miệng kêu to:
“Lão đại! Mau ngăn hắn lại! A Siêu còn đang canh ở trên kia, lỡ đâu chị dâu chạy trốn, hắn lại bóp cò thì xong đời!”
Phía sau thùng rác đối diện trung tâm thương mại.
Nghê Thủy Thủy khẽ nói với Đại Hoàng:
“Đại Hoàng, bọn chúng nhắm vào mày đấy. Lát nữa tao đánh yểm trợ, mày phải chạy ngay.”
Đại Hoàng ư ử một tiếng, rõ ràng không muốn bỏ lại cô một mình.
Nghê Thủy Thủy nghiêm mặt:
“Không có thời gian để thể hiện cảm tình ướt át đâu. Bọn chúng muốn giết chó mua vui, nhưng tao không phải chó. Mau tìm chỗ an toàn mà trốn, nghe rõ chưa? Không nghe thì tao mặc kệ mày đấy!”
Đại Hoàng mắt rưng rưng nhìn cô đầy luyến tiếc.
Cô rút khẩu súng lục, lên đạn, khẽ gật đầu với nó:
“Chạy đi!”
Đại Hoàng đứng bật dậy, men theo ven sông lao về phía trước. Đạn từ tầng hai trung tâm thương mại bay xéo xuống, bắn trúng vào một nhánh liễu ngay bên cạnh nó.
Nó vẫy đuôi một cái, lo lắng ngoái đầu nhìn lại Nghê Thủy Thủy.
Cô thò đầu khỏi thùng rác, dựa vào âm thanh khi nãy định vị được kẻ đang phục kích. Ngay lập tức, cô giơ súng lên, nhắm thẳng vào đầu kẻ đó và bóp cò không do dự!
“Đoàng!”
Tiếng súng tự động trên tầng lập tức im bặt.
Chỉ vài giây sau, một tiếng gào khóc thất thanh từ tầng hai vọng xuống tầng một. Một thanh niên nước mắt đầy mặt lao đến hàng rào chắn hét lên:
“Lão đại! A Siêu bị con kỹ nữ đó giết rồi!”
Vừa dứt lời, lại một tiếng súng vang lên, viên đạn xuyên thẳng vào giữa trán tên thanh niên ở tầng hai, hắn ngã gục xuống đất, chết tại chỗ.
Gã tóc xoăn quay khẩu súng lại, lắc lắc nòng súng, thản nhiên nói:
“Ăn nói cho sạch sẽ vào. Cái gì mà ‘con kỹ nữ’, nghe thật chối tai.”
Ánh mắt Trạm Nguyên Miểu rời khỏi cái xác kia, nhìn chăm chăm vào gã tóc xoăn. Đến giờ anh vẫn chưa rõ dị năng của đối phương là gì, cũng không hiểu vì sao hắn ta lại quan tâm đến Nghê Thủy Thủy như vậy. Chẳng lẽ... từng quen biết?
Sau khi tên thanh niên kia chết, thiếu niên vừa nãy còn hớn hở đòi đi bắt Nghê Thủy Thủy lập tức im bặt, chẳng còn dám hó hé. Giờ hắn thậm chí chẳng muốn bước ra ngoài nữa.
Trạm Nguyên Miểu chớp lấy khoảnh khắc bọn chúng đang hoảng sợ, lập tức vận dụng dị năng, một cơn lốc nổi lên cuốn phăng cả đám ra xa. Anh lao thẳng đến tấm kính pha lê, nghiêng người, lợi dụng luồng gió gia cường sức mạnh rồi phá vỡ tấm chắn.
Tiếng kính vỡ thanh thúy vang lên, đồng thời dưới chân Nghê Thủy Thủy cũng bùng lên một lớp băng mỏng.
Trạm Nguyên Miểu vừa nhìn thấy bóng dáng Nghê Thủy Thủy thì ngay lập tức bị một luồng điện từ phía sau đánh trúng. Cả người anh tê rần, rồi bị một vật thể dưới đất hất văng lên không trung. Ngay sau đó, những sợi kim loại kỳ dị từ đâu ập tới, quấn lấy hai chân anh, kéo mạnh trở lại phía sau.
Trong lúc bị lôi ngược, anh trông thấy một bóng người từ bên kia bờ sông đang tiến về phía Nghê Thủy Thủy.
Là... Từ Lăng Duệ!
Nghê Thủy Thủy lúc này đã bị hàn băng đông cứng tứ chi, không thể cử động. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Trạm Nguyên Miểu bị kéo đi. Dù cố gắng, cô cũng chẳng thể nhích nổi một bước.
Thanh niên kia dẫm lên mặt băng, từng bước tiến đến gần cô. Khi đứng trước mặt cô, hắn nhìn cô thật lâu, rồi bất ngờ cười nói:
“Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm... Hóa ra đúng thật là cô, Nghê Thủy Thủy.”
Nghê Thủy Thủy khựng lại: “...?”
Quen nhau? Hay đã từng đắc tội? Giờ phải giả vờ không quen biết sao? Mà khoan... có khi nào đây là hậu quả do nguyên chủ để lại?
Trong khoảnh khắc hắn cất tiếng, hàng loạt khả năng lướt nhanh trong đầu cô như một cơn lốc.
Thanh niên chăm chú nhìn cô, còn cô thì đáp lại bằng ánh mắt yếu ớt, vô tội, như thể đang chờ mong điều gì đó.
Giải khóa đi mà! Không phải cứ gặp người quen là ký ức sẽ được đánh thức sao?
Thế nhưng Từ Lăng Duệ lại không phát hiện ra điểm gì khác biệt nơi Nghê Thủy Thủy so với trước đây. Hắn giải trừ lớp băng trói buộc tay phải cô, lấy khẩu súng từ tay cô rồi hỏi:
“Không nhận ra tôi sao?”
Nghê Thủy Thủy khẽ nhíu mày, nét mặt lộ rõ sự lưỡng lự, ba phải kiểu gì cũng được.
Tuy nhiên, Từ Lăng Duệ lại tự hiểu theo cách của hắn. Hắn mỉm cười, giọng cợt nhả:
“Cũng phải thôi. Đại tiểu thư Nghê gia đi đâu cũng có người vây quanh cung phụng, làm gì để mắt tới một người thừa kế nhỏ bé như tôi chứ.”
Từ gia?
Nghê Thủy Thủy vội vàng lục lại ký ức của nguyên chủ, cuối cùng cũng tìm ra một chút mơ hồ về cái tên này.
Nhưng mà… hình như bọn họ đâu có thù oán gì lớn?
“Thế nào? Không đi theo Tạ Đình Chu mà lại chạy cùng với tên em trai con riêng kia của tôi? Cô không phải ghét nhất loại con riêng đó sao? Hay là vì muốn sống, đến cả kẻ cô từng khinh bỉ cũng chẳng còn quan trọng nữa?”
Hai từ "em trai", "con riêng", và giọng điệu khinh miệt khiến Nghê Thủy Thủy đại khái đoán ra được mối liên hệ giữa hắn và Trạm Nguyên Miểu.
Cô tỏ vẻ hoảng sợ, khẽ giọng đáp:
“Tôi và Tạ Đình Chu đã chia tay nhau… là anh ấy đã cứu tôi…”
“Ồ? Quả nhiên Tạ Đình Chu vẫn còn sống?” Từ Lăng Duệ nghe xong thì khẽ nhướng mày, rồi bật cười như thể nghe được một chuyện vừa tức cười vừa chua chát “Vậy mà hắn cũng bỏ được cô à? Thật là… tốt quá ha ha ha ha…”
Hắn đưa tay lên sờ môi, giống như đang nhấm nháp dư vị gì đó, nụ cười lạnh ngắt như của một kẻ thần kinh bất ổn.
Nghê Thủy Thủy vẫn giữ nguyên vẻ mặt sợ hãi, nhưng trong lòng thì dấy lên cảm giác bất an mơ hồ.
Tạ Đình Chu với gã này rốt cuộc là quan hệ thế nào? Sao Từ Lăng Duệ lại giống như có mối hận sâu đậm với Tạ Đình Chu thế?
“Đi theo tôi.” Từ Lăng Duệ vừa nói vừa giải phóng băng dưới chân cô, đồng thời giơ súng lục chĩa vào sau đầu cô “Đi vào trong, tôi sẽ đưa cô đến đoàn tụ với tên con riêng kia.”
Ừ thì đi.
Nghê Thủy Thủy ngoan ngoãn bước về phía trung tâm thương mại. Trước khi đi sâu vào trong, cô liếc thấy Đại Hoàng vẫn lảng vảng gần đó, liền nghiêng đầu ra hiệu cho nó đừng quay lại.
Cánh cửa lớn bị phong kín bằng tường đất mở ra một lối đi hẹp vừa đủ cho một người chui qua. Khi Nghê Thủy Thủy đi vào, cô chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra tình thế hiện tại.
Xong rồi.
Bên trong có tới hơn mười người đang chờ sẵn.
Trạm Nguyên Miểu bị từng tầng kim loại siết chặt quanh người, chặt đến mức như muốn nghiền nát người sống sờ sờ.
Nghê Thủy Thủy thu lại ánh nhìn về phía anh, chuyển mắt sang thanh niên tóc xoăn đang ngồi trên quầy.
Tóc xoăn từ trên quầy nhảy xuống, vẻ mặt vui tươi rạng rỡ, vừa bước đến chỗ Nghê Thủy Thủy vừa vẫy tay với Từ Lăng Duệ, nói:
“Đừng chĩa súng vào cô ấy! Mảnh mai thế kia, nhỡ bị dọa sợ thì sao? Thật chẳng biết nặng nhẹ gì cả.”
Từ Lăng Duệ nhún vai, thu súng lại, chuẩn bị bước tới cùng "em trai thân yêu" ôn chuyện.
Nghê Thủy Thủy bất chợt gầm nhẹ, khiến Từ Lăng Duệ quay đầu lại theo phản xạ. Chưa kịp nhìn rõ cô, một cú đấm như trời giáng đã thẳng vào cằm hắn, khiến đầu óc hắn choáng váng trong vài giây.
Cô không bỏ lỡ thời cơ, lập tức bẻ gập cổ tay hắn, đoạt lại khẩu súng lục, rồi tung cú đá mạnh như trời giáng trúng “con chim non” khiến hắn rú lên đau đớn. Không dừng lại, cô nổ súng nhắm thẳng vào gã điều khiển kim loại đang trói Trạm Nguyên Miểu, viên đạn ghim đúng vào mắt hắn.
Tiếng hét thảm vang lên, kim loại đang siết lấy Trạm Nguyên Miểu rã ra, anh được giải phóng.
Không khí đang nhẹ nhàng phút trước giờ bỗng căng như dây đàn, tất cả lập tức chuyển sang trạng thái cảnh giác, bao vây lấy Nghê Thủy Thủy.
Cảm nhận được nguy hiểm ngay dưới chân, Nghê Thủy Thủy lập tức lăn người sang bên. Một chiếc chông nhọn bằng đất bất ngờ đâm lên đúng chỗ cô vừa đứng, suýt nữa thì xiên trúng. Cô liếc mắt nhìn kẻ đang sử dụng dị năng rồi tiếp tục né tránh những đòn tấn công từ các dị năng khác.
Từng tia điện lách tách đuổi sát sau lưng cô, mỗi bước chạy là một lần cận kề cái chết. Nhận thấy không thể thoát khỏi, cô quyết định đổi hướng, lao thẳng về phía thanh niên tóc xoăn.
Hắn dang tay ra như muốn ôm trọn cô vào lòng, nhưng cũng chính vì thế mà những tia điện không dám giáng xuống.
Nghê Thủy Thủy ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ nhìn hắn như nũng nịu, chớp thời cơ khi hắn còn ngây người, liền đạp mạnh vào ngón chân hắn. Đợi đến lúc hắn khom lưng đau đớn, cô xoay người, một tay quấn ra sau cổ hắn, tung cú quật qua vai đầy ngoạn mục.
Tiếng xương gãy vang lên rõ mồn một trong không gian tĩnh lặng, khiến ai nấy đều sững sờ.
“Cô!!!”
Cô chết chắc rồi!
Nghê Thủy Thủy giơ súng định nhắm vào kẻ dùng dị năng điện, nhưng đối phương đã cảnh giác, nhanh chóng cản lại. Trước khi cô kịp phản ứng, một luồng dị năng vô hình đã khóa chặt toàn thân cô, dù cố gắng rút chân thế nào cũng không nhúc nhích nổi!
Tóc xoăn, kẻ vừa bị cô ném gãy cổ, giờ như một zombie sống lại, từ từ đứng dậy khỏi mặt đất. Hắn nắn lại cái cổ bị trẹo, ánh mắt nhìn Nghê Thủy Thủy như thể biến thành một thứ gì đó vừa hiểm độc vừa điên cuồng.
Trạm Nguyên Miểu tung dao gió chém về phía kẻ đang giữ Nghê Thủy Thủy, tranh thủ xông đến trước khi tên tóc xoăn kịp ra tay. Anh ôm lấy cô, vội hỏi:
“Không sao chứ?!”
“Ừm.” Cô khẽ gật, mắt liếc quanh tìm lối thoát “Lên lầu hai! Ở đây không nên ở lâu. Cẩn thận bên trái!”
Trạm Nguyên Miểu lập tức cõng cô lên lưng, dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi hiện trường.
Nhưng khi chỉ còn vài bước là đến cầu thang, không gian bỗng nhiên vặn xoắn lại. Trong chớp mắt, cả hai đã bị kéo trở lại tầng một, chính xác là vị trí cũ lúc nãy!
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt đều là nỗi kinh hoàng khó tả.
Cái quái gì… Đây là loại năng lực hắc ám nào vậy?!
Trạm Nguyên Miểu liếc nhìn gã tóc xoăn đang đứng đó như thể chưa có chuyện gì xảy ra, lại đảo mắt một lượt quanh đám dị năng giả đang bao vây họ. Cuối cùng, anh buông bỏ ý định chống cự, trầm giọng hỏi:
“Rốt cuộc cậu muốn gì?”
Gã tóc xoăn nhìn Nghê Thủy Thủy đang được cõng trên lưng Trạm Nguyên Miểu, cổ họng rung rung, giọng lè nhè uốn éo đầy khó chịu:
“Không muốn gì cả… chỉ là muốn cậu gia nhập bọn tôi thôi. Dị năng của cậu là hệ phong đúng không? Ở đây chúng tôi loại dị năng nào cũng có rồi, chỉ thiếu mỗi hệ phong. Cậu vừa hay có thể bổ sung mảnh ghép cuối cùng.”
Nghê Thủy Thủy: “???”
Anh chiêu mộ nhân tài kiểu gì vậy? Bẻ gãy cánh người ta rồi mới rủ vào nhóm? Vậy thì còn “mượn sức” cái quần gì?
Trạm Nguyên Miểu hình như nghe thấy lời chửi thầm trong đầu cô, khẽ quay đầu lại, trán chạm nhẹ vào trán cô.
Anh cụp mắt một lát, rồi chậm rãi gật đầu:
“Được, tôi đồng ý gia nhập. Nhưng với một điều kiện, cậu không được làm tổn thương bạn gái tôi.”
Nghê Thủy Thủy im lặng ôm chặt lấy cổ anh.
Tới nước này rồi, chỉ còn cách câu giờ. Nhưng mà... mấy tên thần kinh này có tin hay không thì đúng là khó nói.
Gã tóc xoăn có vẻ do dự, nhưng sau cùng vẫn gật đầu, ra hiệu bằng cách hất cằm:
“Cậu là dị năng giả hệ phong, nếu muốn chạy, nơi này chẳng ai đuổi kịp được. Chi bằng thể hiện chút thành ý đi, thả cô ta xuống, coi như là biểu hiện sự quy phục.”
Trạm Nguyên Miểu siết nhẹ Nghê Thủy Thủy trên lưng, mỉm cười đáp:
“Vừa rồi cậu chẳng dễ dàng khống chế được tôi còn gì? Tôi không phải đối thủ của cậu, không cần phải quá khiêm tốn đâu.”
Nghê Thủy Thủy ở bên cạnh gật đầu phụ họa.
Ừ đúng đó, bọn tôi kiến thức hạn hẹp, đến cái loại dị năng quái đản của anh là gì cũng chưa từng nghe qua!
Tần Như Băng cũng chưa từng nhắc đến loại năng lực không gian vặn vẹo kiểu này, mới xoắn một cái đã từ lầu hai trở về lầu một, thế thì đánh đấm kiểu gì bây giờ? Định đánh ngược con mẹ anh chắc?