Đối mặt với sự chất vấn của Trạm Nguyên Miểu, Tần Như Băng chẳng buồn trả lời.
Cô ta đã sớm nghĩ đến khả năng mình thất bại, nhưng đồng thời cũng chắc chắn rằng Trạm Nguyên Miểu hiện tại chưa đủ sức giết cô. Cùng lắm thì trở mặt thành thù — mà giữa họ vốn dĩ đã chẳng còn gì ngoài mối thù hằn.
Trạm Nguyên Miểu chẳng phải là người có kiên nhẫn với Tần Như Băng như đối với Nghê Thủy Thủy. Thấy cô ta im lặng, dị năng hệ phong lập tức cuộn quanh chân anh, thổi quét sạch một vùng xung quanh, tạo thành khoảng trống ngay giữa đống đổ nát.
Các kệ hàng, tủ lạnh bị cuồng phong vô hình cuốn phăng lên, đâm thẳng vào đầu Tần Như Băng không chút lưu tình.
“Ê khoan đã!!” Trần Tinh Mẫn hốt hoảng la lên. Dù không hiểu vì sao Tần Như Băng muốn giết Trạm Nguyên Miểu, nhưng cô ta là đồng đội anh! Sao có thể để mặc cô ta chết được?
Cậu ta lập tức dựng lên tường chắn bảo vệ, ngăn cản đòn tấn công. Mặt vẫn còn tái mét, cậu ta nhìn Trạm Nguyên Miểu đầy lo lắng:
“Anh bạn! Bình tĩnh chút coi nào? Mọi người đều là bạn bè, nhất định có gì hiểu lầm ở đây thôi, thiệt đó!”
Bạn bè? Hừ... có kẻ nào gọi là bạn mà lại đâm sau lưng người ta một nhát chí mạng không?
Trạm Nguyên Miểu liếc nhìn sang bên, nơi Nghê Thủy Thủy đang đứng.
Nghê Thủy Thủy, từ đầu đến cuối, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn về phía đối phương: Tần Như Băng, Trần Tinh Mẫn, Chúc Duy và cả Tạ Đình Chu, người vẫn đang bị vùi dưới đống phế liệu nhưng ánh mắt lại bám chặt lấy cô không rời.
Cô nghiêng đầu, ghé sát tai Trạm Nguyên Miểu thì thầm:
“Cô gái kia có hai dị năng, em cảm thấy rất nguy hiểm. Anh vừa mới tỉnh, một mình đánh không lại cả nhóm bọn họ đâu. Hay là rút trước đi, sau này mạnh rồi quay lại tính sổ.”
Trạm Nguyên Miểu gật đầu. Anh biết rõ, một mình mình bây giờ không phải đối thủ của cả đội Tạ Đình Chu.
Anh khẽ nghiêng đầu nhìn Nghê Thủy Thủy, ánh mắt như hỏi: Em sẵn sàng chưa?
Nghê Thủy Thủy siết chặt cánh tay anh, đáp lại bằng một cái gật đầu chắc nịch:
“Đi thôi!”
Được.
Trạm Nguyên Miểu không thèm nhìn bọn họ thêm lần nào nữa, vòng tay ôm lấy eo Nghê Thủy Thủy, mượn sức cuồng phong dưới chân, xé toạc lối ra bị chặn, hóa thành một làn khói mờ biến mất khỏi tầm mắt của Tạ Đình Chu.
Hàng đống phế liệu chắn đường bị quét bay lên không, tựa một chiếc đèn sân khấu đột ngột rọi thẳng xuống — nơi họ vừa rời đi.
“Tên khốn Trạm Nguyên Miểu!!”
Tạ Đình Chu ôm chặt lấy bụng bị thương, bất chấp đau đớn, liều mạng đuổi theo, dị năng tung ra chặn đường, thề rằng dù chết cũng không để Nghê Thủy Thủy bị hắn mang đi!
Trạm Nguyên Miểu bị sét đánh từ bốn phương tám hướng chặn đường, buộc phải dừng lại, quay người đối mặt. Thấy Tạ Đình Chu ôm bụng, loạng choạng chạy đến như mất trí, anh nhíu mày, cúi đầu hỏi cô gái bên cạnh:
“Nghê Thủy Thủy, anh ta... thích em à?”
Dưới ánh nắng nóng rực như thiêu đốt, Nghê Thủy Thủy suýt nữa bị câu hỏi ấy làm sặc
“Sao có thể chứ!?”
Theo ký ức rời rạc còn sót lại từ nguyên chủ, Tạ Đình Chu xưa nay vốn chẳng ưa cô, hai người lúc nào cũng cãi nhau, hoặc lạnh nhạt đến mức như người dưng...
Và rồi, khi cô vừa mới đến, chẳng phải Tạ Đình Chu đã bảo cô tự lo liệu sao?
Làm sao có thể nói là thích được chứ?
Dù có là thích đi nữa, cô cũng đâu còn là nguyên chủ nữa mà!
“Thật ra, em cảm thấy anh ta không phải thích em đâu, mà giống như là không vừa mắt em, muốn dạy dỗ em hơn.” Nghê Thủy Thủy giọng nói trầm xuống, như đang suy tư sâu sắc.
Trạm Nguyên Miểu: “?”
Ừ, vậy sao?
Anh không hiểu rõ lắm mối quan hệ giữa Tạ Đình Chu và Nghê Thủy Thủy. Một mặt anh cảm thấy Tạ Đình Chu muốn bảo vệ cô, mặt khác lại thấy như Tạ Đình Chu cứ muốn làm khổ cô.
Anh suy nghĩ một chút, rồi quyết định cho cô thêm thời gian, nhẹ nhàng nói: “Vậy em có muốn nói chuyện với anh ta không? Anh ta cố gắng đuổi theo có lẽ là muốn giữ em lại.”
Nghê Thủy Thủy ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Trạm Nguyên Miểu, và đôi mắt cô bỗng dưng ướt lệ, hơi đỏ.
“Anh thật sự không muốn mang em theo nữa sao?”
Trước đây, cô từng yếu đuối, nhưng bây giờ cô đã hồi phục thể lực rồi, cô sẽ cố gắng mạnh mẽ hơn!
Trạm Nguyên Miểu thực sự sợ cái biểu cảm này của cô, quay mặt đi để tránh ánh mắt ấy, giải thích: “Đừng nghĩ ngợi lung tung, tôi chỉ là muốn em nói rõ với anh ta thôi. Không phải là không mang em theo đâu.”
“Thật sao?” Nghê Thủy Thủy tiến lại gần anh, ánh mắt chờ đợi.
Trạm Nguyên Miểu không thể tránh khỏi cái nhìn ấy, cảm thấy vô cùng không thoải mái, cuối cùng đành phải nhượng bộ, đối diện với cô mà nói: “Thật mà, lừa em trời đánh chết.”
Nghê Thủy Thủy lúc này mới mỉm cười, nước mắt cũng dần tan đi.
Trạm Nguyên Miểu đẩy nhẹ đầu cô, không cho cô cười thêm nữa, lúc này nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, anh nói: “Anh ta đến rồi, nếu có chuyện gì thì gọi tôi.” Mặc dù anh có thể không đánh lại được anh ta, nhưng chắc chắn sẽ đuổi kịp em.
“Ừ!” Nghê Thủy Thủy nhìn theo bóng Trạm Nguyên Miểu đang đi về phía bên cạnh, rồi quay lại nhìn Tạ Đình Chu đang lảo đảo bước đến.
Nói thật ra, đây là lần thứ hai cô chú ý đến nam chính của thế giới này.
Lần đầu tiên là trong siêu thị, anh ta có vẻ rất tức giận, ném cho cô ba gói mì tôm rồi lái xe đi, cô còn chưa kịp hỏi một câu.
Trong sách, tình cảm giữa nguyên chủ và nam chính cũng không được miêu tả rõ ràng, có lẽ vì cô ấy chỉ chăm chú vào cuộc sống tiêu pha hoang phí của nguyên chủ, mà không để ý đến chuyện tình cảm.
Trợ lý của cô nói, “Nghê Thủy Thủy” là vai phụ, vai phụ có nghĩa là sống không lâu hoặc chỉ làm công cụ để thúc đẩy cốt truyện. Dù cô không đọc tiểu thuyết, nhưng cũng biết nam chính và nữ chính cuối cùng sẽ là một đôi, còn cô chỉ là vai phụ sớm chết đi, làm sao có thể có tình cảm với nam chính chứ?
Vậy lý do Tạ Đình Chu tìm cô… chắc chắn là muốn tính sổ rồi!
Dù sao thì nguyên chủ có một tính cách không dễ chịu chút nào!!
“Khoan đã!” Nghê Thủy Thủy thấy Tạ Đình Chu lại gần hơn, vội vàng lùi lại hai bước giữ khoảng cách, thành thật xin lỗi: “Xin lỗi, trước kia là tôi không hiểu chuyện, sau này tôi sẽ không làm anh khó xử nữa!”
Thật sự sẽ không làm nữa!
Nhìn vào việc anh đã chịu đóng cửa siêu thị cho nguyên chủ lúc ra đi, thì mong anh đừng tính toán nữa nhé!
Tôi thấy anh cũng không phải là người hay ghi thù!
Tạ Đình Chu: “……”
Tạ Đình Chu trong đời chưa bao giờ nghĩ tới cảnh Nghê Thủy Thủy sẽ phải cúi đầu trước mình.
Anh đến nhà Nghê Thủy Thủy lúc bảy tuổi, chơi đùa với cô, đưa cô đi học. Ngoài việc bắt nạt người khác và làm chuyện xấu, về cơ bản thì cô muốn anh làm gì là anh làm cái đó.
Cha nuôi chỉ có mình Nghê Thủy Thủy, nuông chiều cô hết mức, cô là công chúa, được nuông chiều đến mức làm gì cũng được. Dù tận thế đến, cô vẫn cứ ra lệnh anh làm cái này cái kia, mặt đầy tự nhiên, cứ như đó là lẽ đương nhiên, vì họ là người thân nhất, cô có thể phóng túng trước mặt anh mà không sợ hãi ai khác. Nhưng giờ thì sao, tại sao cô lại thay đổi?
“Em đang làm gì thế?” Tạ Đình Chu bước lên một bước, nhìn Nghê Thủy Thủy với ánh mắt không hiểu. Tại sao cô lại nhìn mình bằng ánh mắt lạ lẫm như vậy?
Nghê Thủy Thủy có chút bối rối trước thái độ của Tạ Đình Chu, theo phản xạ đưa tay định xoa trán.
Nhưng Tạ Đình Chu lo cô sẽ chạm vào vết thương trên trán, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô. Câu nhắc nhở chưa kịp thốt ra thì thấy trên mặt Nghê Thủy Thủy rõ ràng hiện lên vẻ lo sợ như thể cô sắp bị đánh.
Tạ Đình Chu đột nhiên buông tay ra, ấn nhẹ vào vết thương ở bụng để tự trấn tĩnh, giữ sự tỉnh táo.
Đúng rồi, chắc chắn là cô đã bị ám ảnh bởi con zombie hôm đó trong siêu thị.
Vậy là cô vẫn ghét anh, thậm chí là sợ anh.
“Xin lỗi.” Tạ Đình Chu nhìn Nghê Thủy Thủy, khẳng định: “Từ nay tôi sẽ không cãi nhau với em nữa, sẽ không làm em tức giận, em đừng đi cùng anh ta nữa. Anh ta không an toàn như tôi, tôi sẽ đưa em đi tìm cha.”
Hả?!
Nghê Thủy Thủy cũng không theo kịp diễn biến tình huống này.
Làm sao mà lại xin lỗi nhau thế này?
Nam chính này đúng là quá hoàn hảo rồi!
“Ặc không... Anh không giận tôi là được rồi, tôi với Trạm Nguyên Miểu đi cùng nhau rất an toàn, anh ấy chạy rất nhanh, gặp nguy hiểm thì chúng tôi chạy là được.” Nghê Thủy Thủy nói xong, quay đầu nhìn Trạm Nguyên Miểu, đúng lúc ánh mắt của anh cũng hướng về phía cô.
Cô thầm vui mừng trong lòng, rồi nói với Tạ Đình Chu: “Vậy nếu không có chuyện gì thì... tôi đi trước nhé? Anh tự mình cẩn thận nhé! Lúc trên đường phải chú ý an toàn đấy!”
Nghê Thủy Thủy vừa chuẩn bị quay đi về phía Trạm Nguyên Miểu, thì bỗng nhiên một bàn tay mạnh mẽ từ phía sau nắm chặt lấy cánh tay cô.
Ít nhất là... đau quá!
Cô phải dừng lại, cảm giác có chuyện gì nữa sao?
Tạ Đình Chu không hiểu, khuôn mặt anh tái xanh, lạnh lùng hỏi: “Tại sao? Tôi chỉ đến trễ một chút, Trạm Nguyên Miểu cứu em bao nhiêu lần rồi? Còn tôi thì sao, đã cứu em bao nhiêu lần? Tại sao em lại đi cùng anh ta? Em quên ai là người đã lớn lên cùng em sao? Một người đàn ông xuất hiện giữa chừng, liệu có đáng tin hơn tôi không? Nghê Thủy Thủy... em có suy nghĩ chút nào không?”
Nghê Thủy Thủy nhíu mày: “Anh đã cứu Nghê Thủy Thủy bao nhiêu lần, nhưng Trạm Nguyên Miểu cũng đã cứu tôi. Nếu không có anh ấy, tôi đã chết ở thành phố H rồi. Nói thật, tôi không đi cùng anh là để giảm bớt gánh nặng cho anh mà thôi. Đội của anh chắc cũng không thích tôi đúng không? Nếu không anh đã không bỏ tôi lại trong siêu thị.”
“Đội của tôi, nếu em không thích họ, tôi có thể mang em đi một mình!” Tạ Đình Chu kiên quyết, anh đã hiểu rõ mình muốn gì.
Nghê Thủy Thủy là gia đình duy nhất của anh, là người anh yêu thương vô điều kiện, anh sẽ không nhượng bộ!
“Muộn rồi.” Nghê Thủy Thủy nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Tạ Đình Chu, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Tạ Đình Chu chẳng lẽ... thật sự thích nguyên chủ sao?
Cô nhẹ nhàng gỡ tay Tạ Đình Chu khỏi tay mình, nói: “Từ lúc anh bỏ Nghê Thủy Thủy lại trong siêu thị, Nghê Thủy Thủy đã chết rồi. Thật tiếc cho anh.”
Mặc dù cô không rõ mình vào cơ thể này như thế nào, nhưng chắc chắn bên trong cơ thể này không còn nguyên chủ nữa rồi.
Cô có thể vào cơ thể này, rồi thoát ra khỏi siêu thị trước khi những con zombie vây quanh, xem như là ông trời đã cho cô một cơ hội. Nếu không, dù có vào cơ thể này đi nữa, khi zombie tràn vào, cũng chẳng có cách nào thoát.
Cô nhìn thẳng vào Tạ Đình Chu, nếu anh thật sự thích nguyên chủ, chắc chắn anh sẽ nhận ra cô và nguyên chủ không phải là một người.
Nghê Thủy Thủy lắc đầu với Tạ Đình Chu, tưởng anh đã hiểu rồi, chuẩn bị quay lại bên Trạm Nguyên Miểu.
Nhưng cô đã đánh giá thấp suy nghĩ của một người bình thường.
Người đứng ngay trước mặt mình, từ tóc đến ngón chân đều là Nghê Thủy Thủy, làm sao có thể nói không phải cùng một người được chứ?
Tạ Đình Chu cảm thấy đau nhức ở vết thương trên bụng, cơn đau đến mức mỗi bước đi đều giống như bị dao cứa vào da thịt, nhưng anh vẫn kiên quyết theo sau Nghê Thủy Thủy, nói: “Tôi không bỏ em lại trong siêu thị! Tôi chỉ là, chỉ là đặt em ở một nơi an toàn hơn. Hôm qua là do bất ngờ, tôi tức giận vì em đi với anh ta mà không đi cùng tôi, nên mới đi cứu đồng đội. Tôi thề, sau này bất kể làm gì, tôi sẽ bảo vệ em trước tiên, có được không?”
Nghê Thủy Thủy thở dài một hơi nặng nề, bước đến bên Trạm Nguyên Miểu rồi quay lại nhìn Tạ Đình Chu nói: “Tôi không phải là Nghê Thủy Thủy trước kia, anh không nhận ra sao?”
Trạm Nguyên Miểu đứng bên cạnh gật đầu.
Đúng, cô không phải là Nghê Thủy Thủy trước kia.
Môi trường khiến con người trưởng thành.
Cô đã trưởng thành rồi.
Nghê Thủy Thủy liếc Trạm Nguyên Miểu một cái, anh biết gì mà dám gật đầu chứ!
Cô quay lại nói với Tạ Đình Chu: “Anh cứ coi như Nghê Thủy Thủy đã chết đi, rồi sống cuộc sống của riêng anh đi.”
Nói xong, cô nắm tay Trạm Nguyên Miểu quay người rời đi.
Tạ Đình Chu tức giận đến mức tim như thắt lại, nhưng anh không phải lần đầu đối mặt với tính khí “công chúa” của Nghê Thủy Thủy. Hôm nay, cô ấy tức giận như vậy cũng đã là cách kiềm chế tốt nhất rồi.
Anh không nói gì, chỉ âm thầm theo sau họ.
Nghê Thủy Thủy dù có tức giận thì cũng không thể thật sự bỏ mặc anh, huống chi còn là lúc anh bị thương.
Mỗi khi Trạm Nguyên Miểu dùng dị năng để di chuyển nhanh, Tạ Đình Chu lại dùng sấm sét ngăn cản.
Trạm Nguyên Miểu cũng cảm thấy mệt mỏi.
Nếu không vì có Nghê Thủy Thủy và đứa trẻ bên cạnh, anh thật sự muốn giải quyết hết với Tạ Đình Chu.
“Anh rốt cuộc muốn thế nào?” Trạm Nguyên Miểu lau mồ hôi trên trán, chỉ đi bộ thôi mà cũng mệt đến chết đi được!
Tình trạng của Tạ Đình Chu còn tệ hơn anh, nhìn như sắp không chịu nổi, môi anh ta cử động, nói: “Trả Nghê Thủy Thủy lại cho tôi.” Chỉ cần anh không dẫn cô ấy đi, chắc chắn cô ấy sẽ quay lại bên anh ta.
Trạm Nguyên Miểu: “……”
“Cô ấy không muốn đi cùng anh, anh không nghe được lời người ta nói sao?”
Nghê Thủy Thủy cũng cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, cô không quan tâm việc mình có bị coi là điên hay là quái vật không, liền nói trước mặt Tạ Đình Chu: “Nghê Thủy Thủy trong thế giới này đã không còn, tôi là từ một không gian khác tới, dù tôi cũng tên là Nghê Thủy Thủy, nhưng tôi thật sự không phải là Nghê Thủy Thủy của nơi này.”
Tạ Đình Chu: “……”
Trạm Nguyên Miểu xoa trán: Ui, cho dù cô có không kiên nhẫn đến đâu thì cũng đừng nói ra mấy chuyện mà đứa trẻ ba tuổi cũng không tin được như vậy chứ.”
Anh kéo tay áo Nghê Thủy Thủy, ra hiệu cho cô: “Dừng lại đi.”
Nghê Thủy Thủy cảm thấy mình sắp bị những ký ức trong đầu ép điên mất rồi. Cô thật sự không phải là Nghê Thủy Thủy của nơi này! Không biết ai đã đưa cô vào thế giới này nữa, cô thà yên lặng chết trong không gian của riêng mình còn hơn!
“Chẳng quan tâm nữa! Dù sao anh cũng đã bỏ mặc Nghê Thủy Thủy trong siêu thị, cô ấy đã chết rồi, tôi là Nghê Thủy Thủy của chính tôi! Bây giờ tôi sẽ đi cùng Trạm Nguyên Miểu đến căn cứ của những người sống sót! Anh, không được đi theo! Nếu có bản lĩnh thì cứ dùng sấm sét đánh chết tôi đi!” Nghê Thủy Thủy nói xong kéo Trạm Nguyên Miểu bước nhanh về phía trước.
Cô tức giận đến mức muốn phát điên! Cô không thể tin nổi họ lại không phân biệt được, có phải cô giống hệt tính cách của nguyên chủ không?!
Tạ Đình Chu nhìn bóng lưng kiên quyết của cô, không thể chịu đựng thêm nữa, vì mất quá nhiều máu mà ngã xuống đất.
Anh một tay ôm chặt vết thương đang chảy máu không ngừng, tay còn lại chống đất, bất lực nhìn theo bóng lưng của Nghê Thủy Thủy: “Nghê Thủy Thủy, em tự hỏi lòng mình đi, từ nhỏ đến lớn, anh có bao giờ bỏ em lại chưa? Trước khi rời khỏi siêu thị, anh đã kiểm tra hết mọi thứ rồi, chỉ cần em giống như trước, trốn trong phòng, khi anh xử lý xong chuyện, anh sẽ quay lại đón em.” Anh thật sự quay lại, anh đã quay lại.
Tạ Đình Chu tuyệt vọng nhìn theo cô, trong lòng tràn ngập những lời muốn nói nhưng không thể thốt ra.
Mọi chuyện đều vô nghĩa. Nghê Thủy Thủy chỉ vì trốn trong phòng mà bị zombie ăn hết, chỉ có cô rời đi thì mới cứu được chính mình.