Công thức phục hồi dị năng đã được gửi đến các căn cứ khác. Để phòng ngừa trường hợp căn cứ phía Đông không kịp chế tạo thuốc, Tiêu Thần mới nhờ ông Nghiêm và ông Hoàng gấp rút sản xuất, khi xuất phát anh sẽ mang theo.
Căn cứ đã đăng thông báo tuyển mộ những dị năng giả tình nguyện tham gia vào nhiệm vụ hỗ trợ căn cứ phía Đông. Phần thưởng mà căn cứ phía Đông đưa ra rất hậu hĩnh, không chỉ có lượng lớn vật tư mà còn nhiều tinh hạch.
Đối với những dị năng giả đã trải qua trận chiến, đây lại là một thử thách mới nên rất nhiều người hào hứng đăng ký.
Cuối cùng, Tiêu Thần vẫn chọn lọc những dị năng giả có thực lực mạnh nhất và anh sẽ là người đích thân dẫn đội.
Căn cứ phía Đông cũng đã xác nhận rằng đám Zombie đang chậm rãi tập hợp về phía căn cứ của họ. Sau khi nhận được tin, Tiêu Thần quyết định sẽ xuất phát vào ngày mai.
Buổi tối, Lâm Lạc biết Tiêu Thần ngày mai sẽ đi đến căn cứ phía Đông, cô nhìn anh đầy do dự.
Tiêu Thần nhận ra Lâm Lạc có chuyện muốn nói, anh chủ động hỏi: “Sao vậy?”
“Anh à.”
“Ừ.”
“Anh không định đưa em đi cùng sao? Em rất có ích đấy, không ai chữa trị nhanh và tốt hơn em, em cũng muốn đóng góp chút sức lực.”
Tiêu Thần dịu dàng xoa đầu Lâm Lạc, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Ngay từ đầu anh đã định đưa em đi rồi. Chẳng lẽ anh chưa nói sao?”
Lâm Lạc nghe vậy thì tròn mắt nhìn anh, tức giận nói: “Anh nói bao giờ chứ, làm em lo lắng cả buổi, anh đúng là hư!”
Tiêu Thần chột dạ sờ mũi, dỗ dành Lâm Lạc: “Anh sai rồi, bận quá nên quên mất, xin lỗi em, em tha lỗi cho anh nhé?”
Nhìn dáng vẻ lấy lòng của Tiêu Thần, Lâm Lạc cảm thấy đáng yêu vô cùng. Cô không kiềm chế được mà đưa tay véo má anh, tạo ra biểu cảm hài hước khiến cô bật cười.
Tất nhiên, cuối cùng Lâm Lạc cũng nhận được “bài học đắt giá,” đến mức sáng hôm sau suýt nữa thì cô đã không thể dậy nổi.
Nửa tháng sau, Tiêu Thần và Lâm Lạc cùng đoàn người của họ đã thành công đến căn cứ phía Đông.
Người đàn ông trung niên đứng đầu căn cứ, cũng là người nắm quyền tại đây, Tạ Chí Thành, nhiệt tình tiến lên đón.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
“Thần thiếu, đã nghe danh từ lâu, rất cảm ơn cậu đã đến giúp căn cứ của chúng tôi.”
“Tạ thủ trưởng khách sáo rồi, mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Tiêu Thần nhìn về phía mười mấy thùng thuốc phục hồi dị năng chất trên xe, nói: “Đây là thuốc phục hồi dị năng tôi mang từ căn cứ đến, nếu cần thiết, các anh có thể lấy dùng trước.”
Nghe vậy, Tạ Chí Thành không giấu nổi niềm vui trong mắt. Ông xúc động tiến lên phía trước, thấy lượng thuốc khổng lồ, không khỏi phấn khởi.
Ông chân thành cảm ơn Tiêu Thần: “Thần thiếu, thật sự cảm ơn cậu. Không giấu gì cậu, dù chúng tôi đã có công thức, nhưng nhiều thứ còn thiếu, thực sự không thể điều chế ra số lượng nhiều.”
“Cậu mang đến đúng lúc lắm, giải quyết được khó khăn của chúng tôi!”
“Cậu yên tâm, sau khi vượt qua nguy cơ lần này, tôi chỉ cần ba phần tinh hạch Zombie, phần còn lại cậu có thể mang đi. Cùng với nhiều vật tư khác, tôi nhất định sẽ không để cậu thiệt thòi.”
Tạ Chí Thành cười lớn, vỗ vai Tiêu Thần một cách thân mật.
“Nào nào, mọi người đi đường vất vả rồi, tôi sẽ dẫn các cậu đi nghỉ ngơi trước.”
Khi đến khách sạn, Tiêu Thần hỏi về tình hình hiện tại.
“Không biết còn bao lâu nữa thì Zombie vây hãm căn cứ?”
Tạ Chí Thành nghiêm trọng trả lời: “Khoảng năm ngày nữa.”
Tiêu Thần điềm tĩnh gật đầu. Hai người thảo luận chi tiết về việc phòng thủ trong suốt thời gian dài. Đến tối, Tạ Chí Thành đưa họ đến một nhà hàng nổi tiếng để đãi một bữa no nê.
Lâm Lạc ăn uống thỏa mãn, cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Sau khi ăn xong, Tạ Chí Thành đưa họ về khách sạn, cuối cùng Lâm Lạc cũng có thời gian nghỉ ngơi.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, năm ngày thoáng chốc đã hết. Trong những ngày này, Tiêu Thần bận rộn triển khai kế hoạch tác chiến cho căn cứ phía Đông, không có thời gian dành cho Lâm Lạc.
Cô ở lại khách sạn, không đi đâu cả. Mỗi ngày chỉ xem phim và đọc tiểu thuyết, cảm giác vô cùng thoải mái. Hoàn toàn trái ngược với bầu không khí căng thẳng bên ngoài căn cứ.
Chiều hôm đó, lúc Lâm Lạc đang đọc tiểu thuyết, Tiêu Thần bất ngờ trở về. Anh tiến thẳng tới Lâm Lạc, bế cô lên và đi vào phòng thay đồ.
Nhìn thấy sự căng thẳng trên mặt Tiêu Thần, Lâm Lạc liền hỏi: “Anh ơi, Zombie đến rồi hả?”
Tiêu Thần đáp một tiếng, động tác trên tay vẫn không ngừng, tìm bộ quần áo phù hợp và giúp Lâm Lạc thay đồ.
Sau khi thay đồ xong, Tiêu Thần hít một hơi thật sâu, tựa trán vào trán Lâm Lạc rồi hỏi: “Em có sợ không?”
Lâm Lạc mỉm cười, cố tỏ ra vẻ ung dung đáp: “Em không sợ đâu. Hơn nữa em ở hậu phương, không có gì nguy hiểm. Anh phải cẩn thận, đừng để bị thương, nếu không em sẽ rất đau lòng.”
Tiêu Thần cười nhẹ, cúi người hôn lên môi Lâm Lạc, vui vẻ nói: “Được, anh nghe lời em.”
Lâm Lạc chu môi, dịu dàng nhìn Tiêu Thần cảnh cáo: “Anh đã hứa rồi đó. Nếu không làm được, em sẽ phạt anh.”
Ánh mắt Tiêu Thần tràn đầy niềm vui, giọng nói trầm ấm của anh đầy quyến rũ.
“Phạt thế nào đây? Giống như lần trước à?”
Nghe vậy, mặt Lâm Lạc đỏ bừng. Cô nhớ lại lần trước, mình to gan trêu chọc khiến Tiêu Thần mất kiểm soát, suýt nữa cô đã không chịu nổi. Cảm giác sợ hãi khiến tim cô khẽ run lên.
Đó không phải là phạt anh, mà là tự phạt mình.
Tiêu Thần thấy mặt Lâm Lạc đỏ rực mà không nói gì, khóe môi anh cong lên, nở một nụ cười tinh nghịch, cố ý nói: “Em không nói gì thì anh coi như em đồng ý rồi. Sau này, nếu anh không nghe lời, em cứ phạt anh như vậy, được không?”
Tiếng cười vui vẻ vang lên từ môi Tiêu Thần. Thấy cô gái nhỏ của mình bị trêu đủ rồi, anh kéo Lâm Lạc ra ngoài.
Tiêu Thần đưa Lâm Lạc đến phòng y tế tạm thời được dựng dưới chân tường thành, dặn dò Vương Minh bảo vệ cô cẩn thận rồi quay người tiến lên tường thành.
Ở đây, Lâm Lạc không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài tường thành. Cô bước vào phòng y tế của mình, lặng lẽ chờ đợi.
Trên tường thành, ở phía xa là một mảng đen kịt. Căn cứ phía Đông cũng áp dụng cách làm của căn cứ phía Nam, đặt bẫy ở xa.
Nhiều Zombie đã rơi vào hố sâu, khi số lượng đủ nhiều thì đốt cháy chúng. Giai đoạn này diễn ra khá suôn sẻ.
Tiếp theo là phòng tuyến thứ hai, cuối cùng Zombie đã áp sát tường thành. Dị năng và tiếng s.ú.n.g đan xen, cùng với tiếng gào thét và la hét của Zombie, âm thanh vang dội đến mức Lâm Lạc có thể nghe rõ từ phía sau tường thành.
Lúc này, trên tường thành, những người dị năng gần Tiêu Thần đều trợn mắt nhìn anh ta. Một lưới sét quét qua, tạo ra một lỗ hổng lớn trong đám Zombie, tất cả đều bị thiêu rụi thành tro.
Họ lặng lẽ nuốt nước bọt, trong lòng vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi trước sức mạnh của anh ta.
Đây còn là con người sao? Dị năng này ít nhất phải đạt cấp tám chứ?