Nhìn tới khuôn mặt nghiêm túc, thâm tình của nam nhân trước mặt. Thu Yên một phần nguyện ý tin tưởng, lại một phần nghi vấn không nhịn được nhăn mi hỏi hắn.
" Bạc Yến! Ngươi đến cùng là muốn làm cái gì? Chẳng phải người ngươi yêu là Tô Dung Dung kia sao! Bạc gia còn là người nhà ngươi. Bạc Cung Thương là ca ca ngươi. Ngươi sẽ vì ta mà đối đầu với người nhà mình sao? ".
Cô đem hai mắt mở to trong suốt sâu thằm nhìn chằm chằm hắn, nghi hoặc lớn như vậy, quả thực là ai cũng không thể không có nghi ngờ.
Bạc Yến nắm lấy bả vai cô, hai mắt nhìn thẳng vào đáy mắt của cô, chân thành hết thảy đem những lời thâm tình nói ra.
" Ta không vì ai cả. Ta chỉ vì nàng thôi! Chỉ mình nàng! Ta có thể khẳng định chắc chẳn một điều với nàng, ta không yêu Tô Dung Dung, người ta yêu là nàng!...Có thể ta nói ra nàng sẽ không tin, nhưng ta Bạc Yến bây giờ chỉ dành tình yêu cho một mình Trịnh Thu Yền nàng mà thôi! Bây giờ và sau này đều sẽ là như vậy! ".
Ánh mắt hắn kiên định, chắc chắn nhìn cô. Trong mắt ẩn chứa hết thảy đều là thật lòng, chân tình.
Nhưng thái độ của hắn thay đổi như vậy, nhất thời khiến cho Thu Yên cảm thấy hoang mang, đem ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn.
Bạc Yến hận bản thân lúc trước ngu ngốc làm ra những chuyện tồn thương nữ nhân hắn yêu này. Đề giờ nàng đối với hắn chỉ toàn là đề phòng, không tin tưởng.
Khuôn mặt hắn có chút khổ sở, bất đắc dĩ thở khẽ một hơi. Đem cô ôm bất ngờ ôm vào lòng.
Hơi thở ấm áp của nam tử khiến cho Thu Yên cảm thấy nhẹ lòng, dễ chịu đến kì lạ.
Bạc Yến ở bên tai cô nhẹ giọng nói ra.
"Tin ta! Chỉ một lần này nữa thôi có được không?".
Thu Yên không có trả lời, xem như ngầm đồng ý với hắn.
Sáng sớm hôm sau, khi Thu Yên đang lau chùi các phủ, Tần Diệp từ đâu xuất hiện, nói với cô không cần làm nữa, cùng hắn ra ngoài phủ một chuyến.
Tuy cô có vẻ không dám tỏ ra quá phận, vì dù sao hiện giờ cô đang làm nha hoàn trong phủ hắn. Nhưng Tần Diệp lại nhắc đến việc cô quan tâm.
Hắn ở trước mặt đám người hầu khác trong phủ, tự nhiên ghé sát vào tai cô.
" Đi cùng ta, ta cùng cô đi điều tra vụ của Trịnh gia ".
Thu Yên nghe đến chuyện của Trịnh gia quả nhiên để tâm. Ngay lập tức đồng ý với hắn.
Đám nha hoàn đứng cạnh đó trông thấy cô rời đi cùng Tần Diệp thì vô cùng ghen ty lẫn ngưỡng mộ.
Vừa hay cảnh tượng này bị nhị tiểu thư Tần gia, cũng là muội muội cùng cha khác mẹ của Tần Diệp- Tần Lan nhìn thấy. Đi cùng cô ta còn có Tiêu Ngưng ngang ngược hóng hách lúc trước từng lên mặt với Thu Yên ở yến tiệc Tần gia bữa trước.
Tiêu Ngưng nhìn thấy Thu Yên được Tần Diệp dẫn ra khỏi phủ thì ánh mắt căm ghét không cần nói ra. Cô ta sớm đã nghe nói phủ Thái Phó Trịnh gia bị khép vào tội loạn đảng, đang chờ ngày xử trí. Còn Trịnh Thu Yên kia là may mắn được vào phủ Tần gia làm nha hoàn. Vậy mà còn không biết xấu hổ bám dính lấy thiếu gia nhà họ Tần.
" Tần tỷ tỷ! Tỷ xem kìa! Trịnh Thu Yên đó đúng là không biết thân biết phận! Dám đi câu dẫn Tần thiếu gia! ".
Tần Lan khẽ nheo mắt, càng chướng mắt Thu Yên hơn.
Tiêu Ngưng nhìn thái độ căm ghét của người bên cạnh không khác gì mình, thậm chí là còn hơn cô ta thì tranh thủ thời cơ nói ra nói vào, xúi giục Tần Lam làm chuyện xấu.
" Tần tỷ tỷ! Hay là...tỷ dạy cho cô ta một bài học đi! Để cô ta biết trong cái phủ này ai mới là chủ! ".
Tiêu Ngưng xấu xa cùng Tần Lan nở nụ cười quỷ dị, dường như đã có kế hoạch hãm hại Thu Yên.
Thu Yên ngang nhiên cùng Tần Diệp đi ra khỏi phủ. Lúc đi trên đường lớn vô tình thế nào lại gặp được Bạc Yến và
Dương Lạc Anh. Nhìn tới bọn họ đi cùng nhau trong lòng Thu Yên không khỏi có mấy phần nghi hoặc.
"Ấy! Thu Yên, sao cô lại ở đây? ".
Dương Lạc Anh vừa bắt thấy hình ảnh của Tần Diệp và Thu Yên đi bộ trên đường thì mặt mày hăm hở vội bước lại hỏi thăm. Đi theo sau cô ấy là Bạc Yến bước tới gần.
Thu Yên nhìn Dương Lạc Anh rồi lại khẽ liếc sang Bạc Yến. Thấy hắn mỉm cười với mình thì đánh mắt đi nơi khác.
Quay lại trả lời câu hỏi của Dương Lạc Anh.
"Ta cùng với Tần Diệp đi điều tra vụ của nhà ta ".
" A! Ta cũng đã nghe nói việc Trịnh gia các người. Yên tâm đi! Lần này ta sẽ giúp cô một tay điều tra vụ này ".
Dương Lạc Anh bắt đầu một mặt nữ hiệp trượng nghĩa phô trương ra mặt, nắm lấy tay cô làm ra mặt uy tín.
Thu Yên bị cái vẻ mặt này của cô ấy làm cho bật cười. Tâm trạng cũng đỡ căng thẳng hơn chút.
Bạc Yến đánh mắt nhìn sang chỗ Tần Diệp đang đứng. Tần Diệp cũng không có vừa, liếc mắt khiêu khích khuôn mặt nhơn nhỏn đáp lại Bạc Yến.
Bạc Yến khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh di chuyển từ Tần Diệp qua Thu Yên lại dịu dàng như nước. Hắn khẽ trầm giọng nói.
" Ấy! Thu Yên, sao cô lại ở đây? ".
Dương Lạc Anh vừa bắt thấy hình ảnh của Tần Diệp và Thu Yên đi bộ trên đường thì mặt mày hăm hở vội bước lại hỏi thăm. Đi theo sau cô ấy là Bạc Yến bước tới gần.
Thu Yên nhìn Dương Lạc Anh rồi lại khẽ liếc sang Bạc Yến. Thấy hắn mỉm cười với mình thì đánh mắt đi nơi khác.
Quay lại trả lời câu hỏi của Dương Lạc Anh.
" Ta cùng với Tần Diệp đi điều tra vụ của nhà ta ".
" À! Ta cũng đã nghe nói việc Trịnh gia các người. Yên tâm đi! Lần này ta sẽ giúp cô một tay điều tra vụ này ".
Dương Lạc Anh bắt đầu một mặt nữ hiệp trượng nghĩa phô trương ra mặt, nắm lấy tay cô làm ra mặt uy tín.
Thu Yên bị cái vẻ mặt này của cô ấy làm cho bật cười. Tâm trạng cũng đỡ căng thẳng hơn chút.
Bạc Yến đánh mắt nhìn sang chỗ Tần Diệp đang đứng. Tần Diệp cũng không có vừa, liếc mắt khiêu khích khuôn mặt nhơn nhởn đáp lại Bạc Yến.
Bạc Yến khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh di chuyển từ Tần Diệp qua Thu Yên lại dịu dàng như nước. Hắn khẽ trầm giọng nói.
"Yên nhi! Nếu là như vậy ta cùng nàng tiện thể đi điều tra. Ta cũng đang trên đường đi điều tra, vừa hay gặp
Dương Lạc Anh ".
Lời nói của Bạc Yến khiến cho Thu Yên ngờ ngợ hiểu ra. Hắn vậy mà vì không muốn cô hiểu lầm, còn chưa có để cô hỏi bản thân đã giải thích rõ chuyện mình và Dương Lạc Anh.
Dương Lạc Anh cũng hiểu ý, biết được giữa hai người này đã có hiểu lầm trước đó. Cho nên vô cùng phối hợp muốn hàn gắn cho hai người. Cô khẽ cười khà khà.
" Phải đó! Chính là như vậy!".
Thu Yên làm như bình thường, không để tâm. Nhưng lúc bước chân đi lên trước khóe miệng sớm đã gợi lên một đường cong.