Ngày hôm sau, Bạc Cung Thương một mình ngồi trong thư phòng, hắn rơi vào trầm tư hơn nửa ngày trời. Rốt cuộc là đang suy nghĩ điều gì?
Hắn như mơ hồ nhớ lại điều gì đó, ngay lập tức bật dậy, nhanh chóng ra khỏi phòng.
Thu Yên hiện tại ngồi ở trong phòng không có ra ngoài, cô cũng không có chạy đến tìm Bạc Yến. Bởi vì cô biết lúc này trong lòng hắn đang rất loạn. Khẳng định là không có tâm trí gì để ý đến cô đâu.
Trong đầu cô lúc này vẫn còn cái ý niệm trộm miếng ngọc bội kia của Bạc Cung Thương. Chính là đêm hôm qua suýt chút nữa là cô đã trộm được rồi. Nếu không phải là hắn đột nhiên tỉnh dậy lúc nửa đêm, cô cũng không có chột dạ mà bỏ chạy như vậy.
Haizz! Giờ nghĩ lại thật sự là tiéc hùi hụi! 2)
" Aiz! Ta vẫn còn tiếc miếng ngọc bội đó quá đi! Hệ thống, hay là ngươi dùng phép gì đó làm cho miếng ngọc bội của hắn tự bay vào túi của ta đi! Ta thấy ngươi quyền năng như vậy, chắc hẳn là không có gì làm khó được ngươi đâu ha! ".
Thu Yên ngửa cổ ra than vẫn với hệ thống, nó ở bên trong chỉ biết cười trừ. Dập đầu nói bằng giọng bất lực với cô.
(Kí chủ! Thỉnh cô bình thường chút! Ta không dám nhận quyền năng gì đó như cô nói đâu! ].
Thu Yên biết thể nào nó cũng nói ra được những lời này. Cô cũng không có tỏ ra quá cố chấp. Chỉ là bản thân ở trong đầu sớm đã có dự tính. Miếng ngọc bội kia của Bạc Cung Thương cô nhất định phải trộm cho bằng được!
Ở trong phòng mãi cũng bức bách. Thu Yên quyết định ra bên ngoài đi dạo trong phủ Quốc Công này. Tình hình hiện tại chính là Bạc Quốc Công mấy ngày trước đã ra khỏi phủ đi tới Hàng Châu- một huyện nọ đề thăm họ hàng gì đó. Cho nên là nói phụ thân của Bạc Yến là Bạc Quốc Công hiện tại không có ở trong phủ.
Bạc Yến lần này mục đích dẫn Thu Yên về Bạc phủ là muốn ra mắt với Bạc Quốc Công- phụ thân hắn. Nhưng hiện tại với tình hình này nên hắn đã quyết định ở lại phủ cho đến khi phụ thân hắn hồi phủ. Còn cụ thể là lúc nào thì chưa rõ.
Nhưng cô đoán đó chỉ là cái cớ để hắn ở lại phủ này một thời gian. Hắn là muốn lợi dụng cô làm cho Tô Dung Dung, ánh trăng sáng trong lòng hắn nhìn thấy cô và hắn ở bên nhau sẽ sinh ra tâm ghen. Hắn hẳn là muốn kiểm chứng xem Tô Dung Dung có còn yêu hắn không. Hay thật sự là đã thay lòng đổi dạ.
Thu Yên lần thần đi đến bên hồ sen. Vừa đi vừa cúi đầu không ngừng suy nghĩ lung tung. Lúc ngầng đầu lên phát hiện bản thân đã đi đến một cái đình viện nhỏ ở cạnh hồ sen từ lúc nào. Cô bước vào trong đình viện mà ngồi xuống đó, một tay chống cằm ở bên trong nghi hoặc hỏi hệ thống.
"Ngươi nói xem, Tô Dung Dung rốt cuộc là còn tình cảm với Bạc Yến không? ".
Hệ thống không cần phải suy nghĩ. Nó cất giọng cứng nhắc đưa ra đáp án cho cô.
( Còn ).
"Cô ta còn yêu Bạc Yến? ". Thu Yên tựa như rất bất ngờ với kết quả này. Khuôn mặt mơ hồ lại khó hiểu mà nhàn nhạt hỏi tiếp.
" Vậy...tại sao cô ta lại lựa chọn ở bên Bạc Cung Thương? Còn có, như thế nào sau này cô ta sẽ yêu Bạc Cung Thương? Dù gì thì Bạc Cung Thương cũng là nam chính trong thế giới này mà ".
Hệ thống từ tốn giải thích cho cô từng cái một. Thanh âm vang vọng ở trong đầu cô mà cất lên.
[ Vì đối tượng công lược đều đã đạt ở mức 10% trở lên, cho nên ta sẽ mở ra tình tiết bị ẩn giấu không được nói đến trong truyện cho cô ].
Thu Yên bày ra bộ mặt ngạc nhiên, mở to hai mắt chớp khế. " Còn có cả tình tiết ẩn giấu nữa à? ".
( Đương nhiên rồi. Sở dĩ Tô Dung Dung chẳng yêu gì Bạc Cung Thương. Cô ta thân là thứ nữ Tô gia, vốn chẳng hề được coi trọng trong nhà. Hôn sự này cũng là bị phụ thân cô ta lấy tính mạng của mẫu thân cô ta là vợ lẽ của ông ta ra để đe dọa. Vì ông ta muốn thông qua hôn sự này để Tô gia có chỗ đứng ).
Hệ thống nói được một đoạn thì ngừng lại. Thấy cô khẽ gật đầu thì lại tiếp tục nói.
( Tô Dung Dung ngay từ đầu đã không hề có tình cảm gì với Bạc Cung Thương. Người cô ta yêu là Bạc Yến.
Nhưng lúc đó Bạc Yến đã theo cha hắn ra trận cho nên không hề biết những chuyện này. Đến lúc khải hoàn trở về thì lại chứng kiến người mình yêu trở thành tẩu tẩu của hắn. Hắn không chấp nhận được chuyện này, mới từ yêu mà sinh hận. Bây giờ hắn là vừa mới biết được chuyện gì đó, muốn trở về phủ làm rõ với Tô Dung Dung đó! ).
Thu Yên nghe xong thì chỉ biết chậc chậc vài tiếng, tặc lưỡi mà lắc đầu cảm thán.
Haizz! Thật là một chuyện tình cầu huyết! Có điều, câu chuyện cầu huyết thế này về sau sẽ thay bằng nữ chính và nam chính từ không yêu thành yêu. Từ mưa dầm thấm đất. Cuối cùng người đau khổ chỉ có một Bạc Yến si tình một mình ôm trọn nỗi đau này!
Bạc Yến ơi là Bạc Yến! Đáng lí ra ngươi không nên kéo theo nguyên chủ đơn thuần ngây thơ vào trong chuyện này mới phải.
Cũng là bởi vì hẳn là người đầu tiên gieo rắc hi vọng cho Trịnh Thu Yên, mới khiến cho cô ấy si tâm, nên khi nhìn thấy Bạc Yến và Tô Dung Dung có quan hệ không rõ ràng đã làm ra nhiều chuyện ngu ngốc. Cuối cùng lại bị chính tay người mình yêu và nam chính tiễn mình xuống hoàng tuyền. Cũng thật thảm quá rồi!
Nhưng Thu Yên cô không phải là nguyên chủ! Cô sẽ không đi theo con đường của cô ấy. Cô đây tuyệt nhiên sẽ không đụng đến nữ chính, để bản thân thành vật hi sinh đâu. Cô chỉ cần tiền mà thôi! Lấy xong đủ 100 điểm hảo cảm của đám nam nhân kia cô liền cuốn gói đem theo tiền vàng trở về hiện thực ăn tiêu thoa thích! Hahaha....
Hệ thống nó có thể nghe ra được tiếng lòng của cô cùng với cái nụ cười quỷ dị kia. Nó lại khậm khụ vài tiếng mới nghiêm túc nói.
[ Hưm! Còn một chuyện nữa ta cần phải nói với cô. Cũng là một tình tiết không có nhắc đến trong truyện, nhưng ta nghĩ nó có liên quan đến cô đó. Thật ra, nam chính lúc đầu là nên lấy cô thay vì nữ chính. Bởi vì trước đó lúc ở bên ngoài hắn từng gặp phải đám cướp tặc, bị bọn chúng cướp hết tiền bạc rồi đem hắn ném xuống một vách núi.
May mắn thể nào hắn lại được một nữ nhân đi ngang qua đó cứu, đem hắn chữa trị lành lặn. Mà hắn trong lúc hôn mê đã mơ màng nhìn thấy được dung mạo của nữ nhân đó. Lúc hắn tỉnh lại thì nữ nhân đó đã rời đi.
Hắn trở về kinh thành liền cho người đi tìm tung tích của nữ nhân đó. Bởi vì hắn đã đem lòng tương tư người con gái đã cứu hắn đó. Nhưng vẫn là không tìm được.
Rồi một ngày hắn tình cờ trên phố gặp trông thấy một nữ tử có dung mạo giống với hình ảnh mơ hồ ở trông đầu hắn. Hắn liền vui mừng, nhận định đó là nữ nhân đã cứu hắn. Hắn thông qua thuộc hạ điều tra biết được đó là thứ nữ Tô gia, ngay lập tức trở về liền tới trước mặt hoàng đế xin thánh chỉ ban hôn. Mà lại không biết rằng, nữ nhân cứu hắn chính là nữ phụ Trịnh Thu Yên, là cô J.
Thu Yên nghe hệ thống nói một thôi một hồi làm cho đầu óc cô quay cuồng không thôi. Cô đưa tay lên đỡ trán mà chửi thầm một câu.