Bạc Cung Thương hắn chìm đắm vào trong mê man một hồi lâu mới có thể thoát ra được. Hắn kinh ngạc có, thất kinh có. Hắn không nghĩ trên đời lại có người có gương mặt giống với thê tử của hắn như vậy. Chỉ khác ở chỗ, gương mặt của nữ nhân kia có nhiều phần rạng rỡ, nước da cũng trắng hơn thê tử Tô Dung Dung của hắn.
Đặc biệt là đôi mắt có thần ấy, so với Tô Dung Dung đôi mắt lúc nào cũng đượm buồn, u sầu, ngược lại ở trên người Trịnh Thu Yên lại mang cho người ta cảm giác thoải mái hơn.
Hắn ngay lập tức bị cái suy nghĩ ấy làm cho giật mình, ở trong lòng hoảng loạn một trận.
Hắn đang nghĩ cái gì vậy nè? Tại sao có thể đem sự chú ý đồ dồn về nữ nhân chỉ mới gặp lần đầu được chứ? Khả năng là do nữ nhân kia có khuôn mặt tương tự Tô Dung Dung đi!
Bạc Cung Thương đặt bát chè sang một bên, đánh mắt nhìn sang đệ đệ ruột của mình mà cười ôn nhã hỏi.
" Nhị đệ! Đệ như thế nào trở về phủ rồi? Còn dẫn theo một cô nương ".
Bạc Yến ánh mắt lạnh nhạt, xa cách qua loa đáp lại.
" Ta trở về đương nhiên là có trọng sự. Đại ca sẽ biết ngay thôi".
Bạc Cung Thương khẽ gật đầu, một mặt đại ca ôn nhu, nhã nhặn, khẽ đánh mắt sang nhìn lướt qua Trịnh Thu Yên một lượt, quay lại nhìn tới Tô Dung Dung mà dịu dàng nói.
"Dung nhi! Nàng mới nhiễm phong hàn, nên nghỉ ngơi nhiều hơn! ".
Tô Dung Dung lúc này hoàn toàn không có nghe được lời của hắn. Tô Dung Dung vẫn luôn nheo mắt nhìn chằm chẳm về phía hai người Bạc Yến và Thu Yên, trơ mắt nhìn hai bàn tay đang nắm chặt kia một hồi mới hồi thần lại, giọng nói trầm thấp vang lên.
" Không biết vị cô nương kia là...".
Tô Dunh Dung sắc mặt có chút không tốt. Có thể là do mới nhiễm phong hàn nên thần sắc hơi nhợt nhạt. Lại không nhìn ra được có phải hay không là đang khó chịu.
Thấy Tô Dung Dung miệng thì hỏi, nhưng trên mặt không có lấy một nụ cười, lại đem ánh mắt trông mong nhìn về phía Bạc Yến như chờ đợi hắn trả lời.
Bạc Cung Thương để ý Tô Dung Dung, càng là như vậy hắn càng cảm thấy một tia nghẹt thở, khó chịu ở trong lòng. Rõ ràng hẳn đã có được nữ nhân này, nữ nhân đã trở thành phu nhân của hẳn, nhưng hẳn biết nữ nhân này lại không đem tâm đặt ở chỗ hắn.
Bạc Yến ánh mắt đăm đăm nhìn tới Tô Dung Dung mím môi nhìn mình khổ sở. Hắn không khỏi có chút buồn cười ở trong lòng. Ngoài miệng tỏ ra thản nhiên cười nhạt một cái, quay sang đem ánh mắt thập phần ôn nhu, nuông chiều nhìn tới Thu Yên.
" Nàng ấy là Trịnh Thu Yên, nữ nhân của Bạc Yến ta! ".
Thu Yên cũng nhìn hắn, trong mắt cô đều là hình ảnh của đối phương, là sự yêu thích, tín nhiệm hắn.
Tô Dung Dung bị câu nói này của Bạc Yến làm cho đả kích bên trong, chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn cứng không thể thốt ra được thêm câu nào.
Bạc Cung Thương nhìn ra tâm tư của Tô Dung Dung, hắn càng khó chịu mà đứng bật dậy, đưa tay đỡ lấy Tô Dung Dung mà ần cần nói khẽ.
" Dung nhi! Ta đưa nàng về phòng nghỉ ngơi. Chúng ta không nên làm phiền Nhị đệ và Trịnh cô nương ".
Tô Dung Dung cũng không có tâm tình gì để nán lại đây. Cũng không có dũng khí để đối diện với tình cảnh này, mà trọn cách trốn tránh. Tô Dung Dung vịn vào tay Bạc Cung Thương, để hắn dìu mình đi.
Bạc Yến nhìn theo bóng dáng hai người kia rời đi, tâm trạng cũng không còn vui nổi. Nụ cười gượng gạo cổ tỏ ra vẻ khi nãy hiện tại liền dập tắt.
Thu Yên biết rõ trong lòng hắn đang khó chịu, nhưng cô còn cố tình tỏ ra không hay biết gì, níu tay hắn mỉm cười ngọt ngào nói.
"A Yến! Hay là chàng đưa ta đi xem chỗ nào thú vị trong Bạc phủ đi! Ta muốn đi xem xem ".
Bạc Yến giờ đây chẳng còn tâm trạng nào đề mà nói chuyện yêu đương với cô. Hắn tỏ ra vẻ mặt mệt mỏi, lười nhác nhàn nhạt nói một câu.
"Yên nhi, ta muốn về phòng nghỉ ngơi. Ta sẽ kêu người hầu sắp chuẩn bị phòng cho nàng ".
Thu Yên ngơ ngác nhìn hắn, nụ cười tươi tắn trên khóe miệng cũng dập tắt. Cô trưng ra vẻ mặt buồn bã, hé miệng định nói lại bị hắn bơ đẹp. Hắn cứ vậy mà vung tay áo quay lưng bỏ đi. Để lại nữ nhân nhỏ nhắn ngây người tại chỗ đáng thương nhìn theo bóng lưng hắn.
Lúc này ở một góc cửa đám nha hoàn trốn ở sau cửa đang chuẩn bị tiến vào đều đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Mấy nha hoàn đó nhìn thấy Bạc nhị thiếu gia của phủ này đã đi xa, lại nhìn vào chỗ Thu Yên đứng lặng thinh, bọn họ không nhịn được nhiều chuyện mà thì thẩm to nhỏ.
"Cô nói xem, liệu có phải Bạc nhị thiếu gia coi Trịnh tiểu thư này là thế thân của đại thiếu phu nhân kh...".
Nha hoàn kia bê trên tay đĩa điểm tâm, còn chưa kịp nói hết câu đã bị nha hoàn bên cạnh mình vội vã bịt miệng cô ấy lại. Nha hoàn kia có lòng tốt mà nhắc nhở khéo.
" Cô đó! Đây không phải là chuyện mà đám nô tỳ chúng ta có thể bàn tán. Tốt nhất là cô nên giữ mồm giữ miệng.
Nếu để Bạc nhị thiếu gia mà biết, xem như cô xong rồi đó! ".
" Tôi..tôi biết rồi! ". Nha hoàn kia bị dọa cho xanh tái mặt mày. Dù biết rõ sự tình cũng không dám bén xén đem những lời trong lòng nói ra ngoài.
[Kí chủ, điểm hảo cảm mục tiêu công lược Bạc Cung Thương +5%. Hiện tại là 5%. Mong kí chủ tiếp tục cố gắng nhiều hơn! ].
Hệ thống đột nhiên lên tiếng phá vỡ dòng trạng thái của Thu Yên. Nó lại thấy Thu Yên không có phản ứng lại. Chỉ im ỉm nhìn theo hướng ngoài cửa, nó không nhịn được dò hỏi.
( Kí chủ! Cô sao vậy? Đừng nói là cô buồn rầu vì thái độ lạnh nhạt của Bạc Yến vừa rồi nha! ).
Nó vốn cho là như vậy, bởi thấy được cái ánh mắt ưu tư chìm đắm lại có chút tiếc nuối của cô, nó có cảm giác là cô đang có tâm trạng không tốt.
Ai mà có ngờ! Thu Yên đã không lên tiếng thì thôi. Một khi lên tiếng liền khiến cho nó té ngửa.
" Hệ thống! Mi vừa rồi có nhìn thấy cái vòng ngọc đeo bên hông của Bạc Cung Thương không? Đó là ngọc thật đó! Giá trị ít nhất ở thế giới của ta cũng phải lên đến mấy trăm triệu. Mi nói...ta có nên tìm cách ăn trộm của hắn không ta? ".