Thu Yên nằm ngửa trên giường nghiêng mặt hẳn sang một bên, đôi mắt vũ lệ như từng hạt châu sa lăn dài hai má. Càng nhìn càng khiến cho người ta phải đau lòng!
Bạc Yến thấy cô cắn chặt răng, cơ thể đang không ngừng run rẩy vì sợ hãi, khuôn mặt ủy khuất ngấn lệ nhìn đến đáng thương! Hắn thực sự hối hận, cảm thấy có lỗi vì hành động lỗ mãng vừa nãy của mình. Hắn chỉ hận không thể đem nữ nhân bị hắn đè bên dưới ôm trọn vào lòng mà an ủi.
Bạc Yến ánh mắt có một tia áy náy, giọng nói cũng trở nên ậm ừ ngập ngừng không biết mở miệng thế nào. Là hắn làm sai với cô nương người ta trước. Lại chưa bao giờ làm ra hành động mà không suy nghĩ như thế này.
Giọng nói khàn thấp của hắn mở miệng cũng khó khăn hơn.
" Yên nhi...ta...vừa rồi ta... ".
Vào lúc hắn ngập ngừng nói một câu cũng chẳng thể rõ ràng được. Lại nghe thấy nữ nhân bên dưới giọng nói ủy khuất, nghẹn ngào vừa khóc lóc vừa nói.
" A Yến...Chàng hung dữ với ta! Chàng bắt nạt ta! Hức...hức... ".
Bạc Yến hắn chưa từng lần nào phát điên lên vì một nữ nhân như thế này. Vừa nghe giọng nói nhỏ lí nhí của nữ nhân vừa khóc vừa nghẹn uất khiến cho hắn càng thêm đau lòng, tự trách bản thân mình hơn.
Bạc Yến! Ngươi xem ngươi đã làm gì với nàng ấy kìa! Ngươi thật đáng giận!
Trong đầu hắn đều là những câu nói tự trách. Nhìn tới nữ nhân mỏng manh một thân yếm đào để lộ làn da trắng như tuyết, che đi duy nhất vị trí xinh đẹp nở nang kia, những chỗ còn lại đều trần trụi mà phơi bày ra trước mặt hắn.
Lúc này hắn mới nhanh chóng phản ứng, vội vã quay đầu bước xuống đất nhặt lên y phục vừa mới bị hắn xé toạc ném sang một bên không thương tiếc.
Hắn đem y phục che lên người cô. Vẻ mặt dịu đi hối lỗi mà nhìn cô bằng ánh mắt thập phần ôn nhu.
" Yên nhi! Ta biết ta sai rồi! Là do ta! Tất cả đều là ta sai! Ta không nên tức giận như vậy! Càng không nên bức ép nàng! Nàng đánh ta đi! ".
Bạc Yến tâm tình phức tạp, ánh mắt như trẻ con làm sai chuyện gì mà đăm đăm nhìn tới cô, còn đem tay cô tự đánh vào mặt của hắn.
Thu Yên từ trên giường từ từ ngồi dậy, một tay túm chặt y phục ở trước ngực, co chân lại, một tay bị hắn cầm lên đánh vào mặt hắn. Cô ngừng khóc, vội rụt tay lại. Đem giọng nói thút thít, khó khăn nói.
" Ưm! Chàng đừng làm như vậy! ".
Bạc Yến thấy cô không muốn đánh mình, không hiểu sao tâm tình liền vui vẻ, ánh mắt như cún con nhìn cô. Trong giọng nói chứa đựng sự dịu dàng chưa từng có.
" Yên nhi! Lần này là do ta quá kích động! Nàng...nàng bỏ qua cho ta, có được không! ".
Nhìn tới ánh mắt hắn nhu tình, khẩn thiết cầu xin mình, Thu Yên im lặng nhìn thẳng vào mắt hắn. Tròng mắt cô vẫn còn đỏ hoe. Giọng nói nghẹn lại, nhỏ nhẹ nói với hắn.
" Chàng...chàng có thể hứa là sau này không bắt nạt ta nữa không? Ta...dáng vẻ của chàng khi nãy thật hung dữ! Ta sợ! ".
Nhìn tới nữ nhân một thân hình mảnh khảnh trong mắt Bạc Yến trở nên thật nhỏ bé, thật cần hắn bảo vệ, che chở. Hắn nghe cô nói liền nhanh chóng gật đầu, vui mừng kích động trả lời cô.
" Được! Ta hứa với nàng! Từ giờ trở đi sẽ không làm nàng khóc, không để nàng phải chịu uất ức nữa! ".
Thu Yên lúc này mới tựa như tin lời hắn. Sụt sịt đem hai mắt long lanh đáng thương đặt ở trên người hắn một niềm tin tuyệt đối. Bàn tay nhỏ bé khẽ đưa ra giật nhẹ góc áo của hắn mà dịu giọng.
" Ưn! Ta..ta tin chàng! ". Nhưng đừng khiến cho ta phải thất vọng đấy!
Những lời phía sau cô tuyệt nhiên không có nói ra suy nghĩ cho hắn biết.
Bạc Yến vui vẻ khi được cô tha thứ. Hắn đưa tay ra nhẹ nhàng lau đi nước mắt ươn ướt trên mặt cô, đưa tay ra ôm cô vào lòng.
Trong ý nghĩ của hắn đang nói cho hắn biết. Hắn! Không thể để mất nữ nhân này được...
Bạc Yến sau đó đã sai người hầu trong phủ chuẩn bị một bộ y phục mới khác cho cô thay. Xong việc liền dặn dò đám nha hoàn trong phủ phải chăm sóc, hầu hạ thật tốt cho cô. Còn hắn thì trở về phòng riêng của mình.
Hắn vừa bước vào trong phòng liền đặt lưng xuống ghế mà rơi vào trầm tư.
Hôm nay hắn vậy mà lại mất khống chế! Đến chính mình còn không thể nhận ra dáng vẻ hung bạo của hắn hôm này rốt cuộc là do đâu?
Là từ lúc mất đi Dung nhi của hắn nên mới như vậy? Hay là do kẻ kia mà hắn ghét hôm nay lại khiêu khích hắn, đem nữ nhân của hắn ra chọc giận hắn?
Hắn dần dần trở nên mơ hồ không rõ. Vì sao hắn lại thành ra như vậy? Trước đây hắn không hề như vậy? Hay phải chăng còn có một lí do khác. Là vì nữ nhân Trịnh Thu Yên kia sao?
Hắn suy nghĩ một hồi lâu. Lại khẽ lắc đầu ngay lập tức dập tắt cái ý nghĩ đó đi.
Không có khả năng! Hắn không thể nào thật sự thích Trịnh Thu Yên được. Hắn vốn dĩ chỉ coi cô ấy thành vật thay thế của người kia mà thôi. Là người con gái mà hắn thật sự yêu kia kìa.
Phải! Hành động cuồng bạo hôm nay phải chăng cũng chỉ là do hắn đã mất đi Dung nhi của hắn. Cho nên mới sợ " vật thế thân " là Thu Yên bị cướp mất. Phải! Chắc chắn là như vậy! Người hắn trước nay yêu vẫn chỉ có Tô Dung Dung mà thôi.
Bạc Yến không ngừng nhắc nhở bản thân, lặp đi lặp lại trong đầu những điều này.
Là vì hắn thực sự chắc chắn như vậy? Hay là nói hắn đang sợ đây? Sợ lòng dạ hắn sẽ vì lâu dần mà thay đổi......
Thu Yên được một tỳ nữ trong phủ Bạc Yến thay đồ, hầu hạ rửa mặt, chải đầu xong. Nhìn vào bản thân trong gương đã ổn hơn, Thu Yên quay sang nhìn nha hoàn kia mà khẽ nói.
" Ngươi ra ngoài đi! Ta muốn ở một mình! ".
Nha hoàn kia tên Hinh Lăng, nghe thấy Thu Yên nói như vậy thì ngẩng đầu, giọng nói có chút khó xử nói.
" Thưa tiểu thư! Công tử đã dặn là phải ở bên cạnh chăm sóc hầu hạ cho người! ".
Thu Yên có chút cảm thán với nha hoàn trung thành tận tụy này. Nhưng cô lại không thích điều đó. Cô khẽ nhăn mày, nói khẽ.
" Ngươi cứ ra ngoài đi. Khi nào ta cần gì thì sẽ gọi ngươi vào! ".
Hinh Lăng còn định nói lại, nhưng nhìn tới ánh mắt kiên quyết đó của cô, Hinh Lăng cũng chỉ đành cúi đầu xoay người đi ra ngoài.
Thu Yên lúc này một mình ở trong phòng, cùng với hệ thống ở bên trong lên tiếng.
[ Kí chủ! Lần này ta phải công nhận cô thật lợi hại! Cô vừa có thể khiến cho Bạc Yến áy náy với cô, còn khiến cho hắn đang vì cô mà đang có một màn đấu tranh tư tưởng kia kìa! ].
Thu Yên im lặng một hồi, vẻ mặt trầm tĩnh mới cất tiếng hồi đáp nó.
" Ta hi sinh nhiều như vậy! Hắn còn không có một chút dao động nào, ta đây liền tính đi tìm hắn trút giận! ".
Hệ thống thấy cô hung dữ như vậy, nó không khỏi cảm thấy bất lực. Lại như nhớ ra điều gì, nó cất giọng quen thuộc thông báo cho cô hay.
[ À phải rồi! Điểm hảo cảm cũng vì chuyện này mà có tiến triển nha! Mục tiêu công lược Bạc Yến: Điểm hảo cảm +10%. Hiện tại là 30%. Mục tiêu công lược Tần Diệp: Điểm hảo cảm +10%. Hiện tại là 10% ].
Thu Yên nghe tới đây, khuôn mặt thoáng lộ ra ngạc nhiên, khóe mắt khẽ giật giật. Mở miệng liền là không thể tin nổi.
" Tần Diệp sao? Hắn mới gặp ta lần đầu mà coi ra hào phóng quá nhỉ? 10% còn gì! ".
Ngay cả Bạc Yến hay Bạch Ôn Thần lần đầu gặp mặt còn chưa tới mức đấy.
Mà Thu Yên không biết, vào lúc này Tần Diệp đã sớm trở về phủ của hắn.
Hắn ngồi trong thư phòng của mình, đưa tay xoa lên chỗ khóe miệng bị thương do Bạc Yến tạo ra, lại khẽ rít một tiếng. Xong vẻ mặt yêu nghiệt lại chẳng hề tỏ ra đau đớn gì. Ngược lại còn nở một nụ cười kì quái.
Trong đầu hắn lúc này không khỏi nhớ tới cảnh tượng đó. Nữ nhân khuôn mặt yêu kiều, diễm lệ nhìn hắn mà rơi lệ, dáng vẻ ủy khuất khiến cho hắn càng muốn khi dễ. Hắn không thể nào đem hình ảnh này vất ra sau đầu. Cứ như vậy ngồi ở một chỗ mà rơi vào hồi tưởng hứng thú.
" Trịnh Thu Yên phải không?...Cô phải là của ta! ".