Cuối cùng không lay chuyển được Từ Bán Hạ, Tần thị cũng thỏa hiệp: "Được rồi, chỉ lần này thôi."
"Vậy người ngồi đây, con đi bưng cơm vào."
Ra ngoài, Bán Hạ kéo theo Liễu Văn Tu cùng ra ngoài.
"Văn Tu, chàng đi bê một cái ghế dài vào."
Liễu Văn Tu ngoan ngoãn đi vào.
Nhìn Liễu Đại Sơn ngồi trong sân, Từ Bán Hạ thở dài, đi đến bên cạnh ông dừng lại: "Phụ thân, chuyện mẫu thân mang thai rồi sảy thai chúng ta có nên nói với mẫu thân không? Hay là giấu mẫu thân?"
Thực ra theo cô thấy, chuyện này giấu được một thời gian chứ không giấu được mãi, hơn nữa đại phu đã nói phải ở nhà dưỡng một tháng, đến lúc đó làm sao để Tần thị ngoan ngoãn ở nhà dưỡng một tháng.
Lý do Liễu Đại Sơn không vào nhà ngay cả khi Tần thị đã tỉnh là vì không biết phải đối mặt với Tần thị như thế nào, mở lời với bà ra sao.
Ông lo bà không chấp nhận được chuyện này, sợ bà vừa tỉnh lại đã phải chịu cú sốc này.
"Bán Hạ, con thấy sao?" Liễu Đại Sơn mặt đầy vẻ lo lắng, hỏi ý kiến Từ Bán Hạ.
"Con thấy phụ thân vẫn nên thành thật với mẫu thân, nếu chúng ta giấu mẫu thân, lỡ như một ngày nào đó mẫu thân biết được, sợ là sẽ oán trách chúng ta."
"Phụ thân hãy chọn một cơ hội thích hợp nói chuyện tử tế với mẫu thân, khuyên mẫu thân nghĩ thoáng ra."
Liễu Đại Sơn thở dài nặng nề: "Con nói cũng đúng, ta sẽ nói với nàng ấy."
"Phụ thân vào nói chuyện với mẫu thân đi, con đi hâm nóng lại cơm, rồi bưng cơm vào phòng mẫu thân ăn."
Liễu Đại Sơn đứng dậy, đáp một tiếng được, rồi đi về phía nhà.
Từ Bán Hạ quay sang bếp hâm nóng lại cơm canh.
Đợi đến khi hâm nóng xong bưng cơm vào phòng Tần thị, Từ Bán Hạ gắp cho Tần thị một bát thịt lợn rừng đầy ắp.
"Mẫu thân ăn nhiều thịt một chút, bồi bổ cơ thể, đợi đến ngày kia con bán được tiền thảo dược, lại mua cho mẫu thân chút đồ bổ dưỡng."
Tần thị không chút suy nghĩ đã từ chối, còn trách Bán Hạ tiêu tiền vô ích: "Bán Hạ, tiền bán thảo dược thì cứ để dành đi, mẫu thân chỉ ngất xỉu thôi mà, cần gì phải bồi bổ nhiều như vậy."